TRĂNG RẰM THÁNG BẢY – Tản văn Kim Dung


Tháng nào cũng có một mùa trăng. Trăng tháng bảy đẹp hơn hết trong năm. Trăng cứ tròn thả từng sợi vàng ôm trọn không gian như vòng tay mẹ ôm con mình vào lòng.
Trăng tháng bảy mình ở thành phố mưa sũng nước. Những đợt mưa sáng chiều làm thâm tím cả khung trời vốn dĩ trong xanh. Có những ngày hửng nắng và đêm ấy ta thấy trăng treo trên vòm trời đầy mây. Trăng như mẹ hiền luôn muốn gặp con dù trong hoàn cảnh nào. Trăng dịu nhẹ như tiếng mẹ ru. Trăng rằm tháng bảy.
Trăng tháng bảy mình người ngồi nghe trong mạch máu mình có dòng máu tổ tiên trong ấy. Những nhớ thương về người. Có người rồi mới có ta. Ơn đức ấy bao giờ ta mới trả được. Một ngày sống đẹp là mang tinh thần tổ tiên về với cuộc sống này.
Trăng tháng bảy mình ta ngồi nghe máu thịt cha mẹ trong thân thể con. Cha mẹ cho con hình hài này trọn vẹn quá không hề có chút khiếm khuyết. Cha mẹ cho con một tinh thần sống tuyệt vời. Một đời yêu thương trọn vẹn: tất cả mọi người không bỏ sót một ai. Một chút  lòng nhân chia sẻ ta biết gởi đến mọi người chung quanh.
Trăng tháng bảy mình ở thành phố này không trong, không đẹp nhưng tình cha mẹ cho con vẫn tuyệt vời. Dù mưa gió, bão bùng mẹ cha vẫn yêu thương trọn vẹn. Những ngày thiếu thốn phải giật gấu vá vai ba mẹ vẫn lo cho con miếng cơm trắng trong và từng ngày đến lớp với bước chân sáo. Chưa khi nào ba mẹ dành miếng bánh ngon cho mình. Chưa khi nào mẹ may chiếc áo mới cho riêng mình. Những ngày vất vả cha mẹ trong cuộc sống cha mẹ cho con tất cả. Những vết nám trên thân thể mẹ, những vết da nhăn trên cơ thể gầy không thể gầy hơn cho ta những ngày tươi sáng nhất. Ta bước vào đời bằng vòng nguyệt quế trên đầu, ta cười thật tươi với đời trong đó có giọt mồ hôi cha mẹ. Ngày mình thành công trên đời này có tấm áo sờn vai vẫn đâu đó dưới nắng cháy da không dám đến dự cùng con. Một mình tưởng tượng nơi góc chợ tự mỉm cười thoả mãn. Mẹ xấu quá không dám đến nơi cao sang ấy...
Trăng tháng bảy mình ngàn thu nay vẫn thế: màu yêu thương một lần nữa tri ân tổ tiên. Ngày nào cũng nhớ, cũng yêu thương đầy ắp trong lòng. Tháng nào tim cũng hướng về mẹ cha. Hình bóng cha già yêu thương con hơn thân thể mình suốt đời dành cho con tất cả. Cha là cái trụ cốt chính trong nhà nhưng lúc nào cha cũng đặt yêu thương lên hết thảy. Cha không đòn roi nhưng con cha vẫn ngoan vẫn thành công trong cuộc đời này. Cha dạy con bằng cả trái tim nhân hậu của cha. Hình bóng mẹ vẫn âm thầm cùng ngày nắng đêm lạnh cho con những gì tốt nhất, ngon nhất. Cha mẹ ơi! con không bao giờ trả được ơn này…Nhưng trăng tháng bảy con nhớ nhiều hơn, thương nhiều hơn dù ở xa con vẫn về dâng ba mẹ miếng bánh thơm, ngồi dưới chân ba mẹ dể được ôm đôi chân gầy guộc. Trăng tháng bảy nhẹ nhàng trải xuống mái tóc mẹ yêu chút sợi vàng ngày thu. Con theo sau ngồi ngắm chiếc lưng còng. Con ôm vào lòng cánh tay mẹ yếu đuối. Con và ba mẹ cùng cười. Ấm áp nói không nên lời… 
Trăng tháng bảy cho ai đó ngậm ngùi nhớ về cha mẹ không còn nữa. Ba ngồi nhìn vào khoảng không xa vắng nhớ về một thời ấu thơ có cha có mẹ. Dưới mái nhà tranh, ngọn đèn dầu nhỏ ba ngồi học và ông vẫn mải đan rổ rá kiếm thêm tiền cho buổi chợ ngày hôm sau. Những chiều ba đón ông và dắt trâu vào chuồng. Sau buổi cày ông bình lặng tắm rửa và cùng vợ con trong bữa cơm chiều đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu thương và nhất là sự bình an ngày ấy. Vì không muốn ba vất vả nghề nông ông ra sức cho ba học và thành người. Người của ông vẫn là chữ người đầy đủ tri thức và lòng nhân đạo. Những kỷ niệm về ông ba cứ lặng và nhớ không nguôi.
Trăng tháng bảy mẹ nhớ về ngoại. Người đàn bà góa chồng chỉ mới 24 tuổi. Một sự hy sinh vô cùng lớn lao khi ngoại ở vậy nuôi mẹ và một đời cùng con nuôi cháu nhỏ. Đàn cháu bảy đứa cứ ăn học dưới sự chăm bẳm, yêu thương của ngoại. Mẹ muốn ngoại đi bước nữa nhưng ngoại ngóai nhìn những đứa cháu nhỏ rồi thương. Mấy mươi năm sống trong sự trìu mến của ngoại để những đứa cháu thành công trong cuộc đời. Rồi ngoại ra đi trong vòng tay con và cháu…Những hy sinh của ngoại sao cao cả quá không gì sánh nổi. Ngoại ơi!
Trăng tháng bảy con cháu nhớ về ông bà và tổ tiên một cách kính cẩn. Thương nhớ nhiều lắm những khi đứng dưới trăng vàng nhất là trăng tháng bảy. Những sợi trăng mỏng mảnh giăng trong đêm như tình cha mẹ yêu thương con vô cùng cao quý, nồng nàn và thiết tha nhất trên đời này. Từng ánh trăng vàng một như vòng yêu thương cha mẹ quấn quít ôm mình vào lòng, như tiếng ru ngọt nào của mẹ giữa đêm khuya. Đời là những gì hữu hạn mà tình cha mẹ là vô hạn con nào diễn tả nổi. Bàn tay con đặt giữa đôi tay chai sần của ba mẹ và con nói ngàn lời thương yêu cũng không bằng.
Trăng tháng bảy mình quê mình đẹp lắm. Trời vào thu những bông hồng đỏ thắm nguyên vẹn trên áo mình. Những ngày này khuôn mặt con sáng rạng ngời. Còn gì vui hơn bông hồng thắm cài trên ngực. Trong vòng tay cha mẹ một đời con ấp áp. Trong lòng mẹ một đời con hạnh phúc. Con cười thật nhiều bên cha mẹ.
Trăng tháng bảy mình vẫn nép mình bên bụi trúc bên nhà. Ngọn gió xào xạc và con ngồi trong lòng mẹ ngắm trăng. Vì tháng bảy trời mưa nên mẹ con ngồi trước thềm nhà ngắm trăng. Rồi mẹ ôm chặt lấy con, con quấn lấy áo mẹ ngửi múi hương da thịt mẹ. Mẹ của con!
Tháng nào cũng có trăng  nhưng trăng tháng bảy vẫn lung linh rạng ngời.Trăng tháng bảy mình rất ấm trong thế gian này dù trời có mưa, dù vòm trời đầy mây. Trăng tháng bảy mình ấm áp hạnh phúc vô kể.
Kim Dung 

Read more…

ĐÊM TRĂNG NGỦ Ở QUÁN NHÀ NGƯỜI BẠN CŨ – Thơ Phạm Văn Phương


   
Nhà thơ Phạm Văn Phương



      Tặng  Nguyễn Minh Kha 

đêm đầy trăng
hai đứa rủ nhau ngủ nơi nhà quán
buổi tối ở đây thật là thanh thản
con chim bay về đậu lại lùm cây

nhịp võng
lặng giữa chừng
câu hát hóa thành mây
chở giấc mơ bé thơ lên tầng trời bát ngát
chị hàng xóm có giọng ru thật đạt
tôi chong mắt nhìn
đêm hiền hòa
câu hát cứ trôi nghiêng

ồ, không phải trăng đâu
ai đem rắc lụa vàng
chiếc lá thay màu dưới những sợi chỉ giăng
anh bạn vẫn ngồi giữa quán lặng im
không dám khua đàn ngại chạm vào giấc ngủ
những âm thanh nhẹ nhàng bay lên

con chim ngủ thanh bình
câu hát mở trên tay
đêm ấm áp thơm như là áo mẹ
trăng sóng sánh tràn qua cửa sổ

anh  lặng thầm viết giữa nhà quán trong đêm
tôi chớp mắt lặng nghe
cây trở mình trước ngõ


những giai điệu
đưa tôi về miền  tuổi thơ
có tháng sáu ngọt hương nhãn hương dưa
chúng mình chạy trên ruộng khô
cho cánh diều bay lên chạm tới những cánh cò


đêm đầy trăng
hương ngát một miền quê
tôi thức giữa giấc mơ kỳ cục
chẳng biết có ai chạm đàn trên tóc

tôi choàng dây chạy ùa ra mở cửa
chỉ thấy anh ngồi với cây đàn gỗ.
P.V.P


Read more…

NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI – Truyện ngắn Võ Diệu Thanh


 Nền mộ hiện dáng dần dần trên bãi cỏ. Cô nhớ  lại cái nấm đất nhỏ như đụn đất heo ủi mà cô từng nghĩ là mộ con mình. Cảm giác cũng giống bữa  nay.
   Chỉ có điều lúc ấy cô không nghĩ gì nhiều. Còn lúc này cô hơi bối rối. Cái mắt nhỏ xíu của nó thụt sâu quá nên khi nó chết không biết cô đã vuốt mắt nó rồi hay chưa. Nhiều khi cô thấy mình hồ đồ không chịu nổi. Dù đã kê sát tai vào ngực nó, cô chỉ nghe một tiếng thở nghèn nghẹn của mình và cái lạnh toát ra từ lòng ngực đứa nhỏ. Cô cứ tự hỏi mình hoài. Không biết mình có nghe lộn không? Hơi thở nó mỏng quá như không thở, cả nhịp đập của tim cũng mong manh như tiếng đàn bằng tơ nhện - Có khi nào cô và mấy người trong trại không nghe được a thần phù đem chôn nó không? Có thể lắm. Vì nào có ai nghe được tiếng đàn bằng tơ nhện?
 Đối với Trân, mỗi đứa nhỏ trong trại ra đi là mỗi lần cô nhìn kỹ hơn về tuổi trẻ của mình. Thời nồng nàn với vòng tay dạn dày của Tạo. “Tình yêu chúng mình sẽ đưa mình lên cung trăng”. Trân cười. Câu nói không có chút hồn vía nào vậy mà Trân cũng ngây ngất. Mà thật ra Tạo nói đúng đoạn đầu, khi cái bụng bầu chưa đội áo. Đoạn còn lại Trân độc lập diễn, độc lập suy diễn. Trân rối rắm không chịu nổi, lần dò đi kiếm Tạo.
Trân không gặp Tạo, chỉ nhận được một lời nhắn: “Ba em nói tôi còn gặp em sẽ đem chôn sống em”.  Người cha nào cũng thừa sức nói câu đó khi nghe tin con gái danh giá của mình đã thúi từ trong bụng thúi ra. Dù trong bụng là một mầm sống. 
Cũng phải tiếc chớ. Có một đứa con gái xinh đẹp nhu mì, ba có quyền hãnh diện. Trước nhà Trân, những chàng trai tự chấm mình ở mức khá cho tới hoàn hảo đều ngấp nghé muốn vô. Ba đã vừa ý anh chàng Thái, con trai phó chủ tịch thị xã. Trân nói anh đó nhìn không cảm tình. Ba hỏi “Nó có bị cùi đui sứt mẻ gì không? Con cưng mà thịt da chắc lọi, mặt mày sáng láng. Y như tướng ba nó. Lại làm quan cho coi. Nghe nói cưới xong họ sẽ chia cho thằng con trai ba căn phố liền nhau, ngay mặt tiền con đường bự nhất thị xã”. Có khi ba đã cười một mình lúc nghĩ tới ngày được tay bắt mặt mừng, ngồi chung chiếu sui gia với một người có máu mặt. Vậy mà cái bụng Trân lại đổ nợ.  
   Từ nhà Tạo về, Trân bước vô nhà như một dề lục bình trôi lúc nước lưng chừng lớn. Ba nằm đọc báo trên ghế bố, kéo trễ cái soi xuống tận cánh mũi, cắm vào mặt Trân một cái nhìn. Như Trân là cái gai đâm từ trong mắt đâm ra.
  Hồng Trân nghe hai bên tai mình như có gió thổi rất mạnh, ù  ù và vỡ oà tất cả liêm sĩ trong lòng. Cô có cảm  giác hình như ba có mặt ngay lúc đó, găm găm cái nhìn theo đôi mắt nhắm nghiền của Trân, theo đôi tay gấp rút  say sưa của Tạo. Để rồi nghiến răng trèo trẹo khi hai đứa rên siết trong hơi thở trộn vào nhau. Những háo hức, những ngọt ngào lúc nằm trong vòng tay Tạo chợt như ngọn lửa hừng hực bị dội một gáo nước lạnh ngắt. Lửa kêu cái xèo rồi tắt ngúm. Và mớ tàn tro nặng như chì hất ngay mặt Trân, chèn ép lòng ngực Trân.
*
Cơn đau đầu tiên ào tới khi Trân đang bưng trên tay mâm chén. Nghe tiếng chén bể, ba nhóng đầu ra khỏi phòng. Nhác thấy bóng Trân ôm bụng oằn người sang một bên, ông lia ánh mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen rồi  tiếp tục đọc báo.
  Những cơn đau như thế cứ độ mười lăm, hai mươi phút lại tới một lần, kéo dài hơn hai ngày. Bà mụ vườn nhìn cái bụng không chịu sụt, cao lêu nghêu ở dạ trên của Trân, nói như nín thở:
  - Hồi có bầu cổ không chịu đi lại, giờ cổ tử cung nở chậm lắm. Đưa cổ đi bệnh viện đi! Kẻo…
  Ba bước tới, lại kéo trễ cái soi xuống sóng mũi:
- Bà cứ lo việc bà! Không đi đâu hết. Ởnhà… đã thúi um cả xóm, mang mặt vô bệnh viện cho cả thị xã biết mùi hả?
 Rồi Hồng Trân cũng tỉnh sau hai giờ lã đi. Mẹ ngồi bên giường chắp tay trước ngực vái lia lịa:
-  Mô phật! Nhờ phước đức ông bà. Con thấy trong mình sao rồi con...?
- Con con đâu má? - Trân nghiêng người nhìn khắp phòng
- Bỏ rồi?
- Bỏ... là sao má? -Trân bật ngồi dậy
- Ơ không! Nó…chết rồi. Dị tật nặng lắm.
Trân uể oải gieo người xuống giường, nhìn lên trần nhà không chớp mắt. Chắc vậy rồi, lúc mơ mơ màng màng cô có nghe tiếng bà mụ. “Con gái, thiếu cân mà còn dị tật nữa". Cô lại chồm người  bật dậy.
- Chôn nó ở đâu, má?
 Người mẹ giật mình, tránh ánh nhìn con gái:
-Thì…ở ngoài hè.
- Con muốn đi thăm nó?
- Bây giờ? Nhưng… con còn yếu lắm, vài ngày nữa hẳn đi!
Cũng được! Dẫu gì nó cũng chỉ là nấm mồ, có thể chạy đi đâu mà gấp.
Nấm mộ nhỏ xíu như một đụn đất heo ủi. Trân nghe nói con mình thiếu cân nhưng không hình dung nó nhỏ cỡ nào. Bằng bắp chân, bằng cổ tay hay chỉ bằng ngón tay út? Nó đã làm cô đau kinh khiếp. Cô chỉ mang máng nhớ có một vật thể cồm cộm chui tọt ra...Trân lượm đất xung quanh đắp thêm lên cái mộ, sửa lại vài chỗ cho cân đối. Bà mẹ ái ngại:
- Mộ con nít mà, vậy được rồi. Con vô nhà nghỉ đi, còn non ngày non tháng lắm!
Trân nằm im trên giường, không trở mình trằn trọc. Lòng nhẹ hững như một người bệnh nan y nay trút được hơi thở sau cùng, hồn thoát được khỏi cái xác nồng nặc mùi bệnh hoạn... Nỗi buồn thi thoảng nhói lên khi cô bất chợt thấy má ngồi thẫn thờ nhìn lưng mình. Thấy ánh nhìn của Trân, bà giật mình lặng người quay mặt đi, kín đáo đưa một tay kéo vạt áo chậm nước mắt. Chắc là má xót cho phận lỡ làng của Trân. Thấy thương má. Mà má biết không, thời buổi bây giờ dẫu hư kiểu gì thì con vẫn lấy được chồng, lo gì hả má? Má coi, con còn đẹp lắm? Cái dáng gái một con vẫn tròn quây săn chắc…
 Trân còn đẹp, mọi người đều công nhận vậy. Ngày ngày yên tâm ôm gối chờ một người không ngại câu cũ người mới ta tới rước đi. Mà đi tới bến bờ nào có trời mới biết. Cuộc sống cứ trôi đều đều đến độ Trân nghe được tiếng ngáy ngủ của cuộc sống.
 Rồi một ngày tiếng ngáy kia ngừng bặt khi Trân cùng má đi chợ. Phía đầu chợ, một gã đàn ông, có gương mặt rạm đen, cầm xấp vé số chen trong nắng mời mấy người chạy xe ôm. Mồ hôi áo trên mặt ông một lớp bóng nhẩy. Nhìn màu da đó cứ tưởng nắng thêm một chút nữa lớp nhớt trên mặt sẽ sôi. Má đi trước một đỗi ngừng lại chờ hỏi con kiếm mua gì mà dòm dữ vậy. Cô chỉ tay:
- Má, sao mà có người đen dữ hé má, nhìn mặt ổng dữ dữ sao đâu.
-Thì bán vé số phải giang nắng… - Má sững người nhìn ông.
Má biểu Trân ngồi coi chừng giỏ đồ, đợi má đi đằng kia mua ít kim chỉ. Có một thứ linh tính nào đó thúc cô đi theo má. Má cô đang đứng bên  trong một con hẻm, tay nâng tay ông  bán vé số… Dáng má thành khẩn quỵ luỵ, nhét vào tay ông một món tiền:
- Tôi kiếm chú cực khổ quá. Chú làm ơn chỉ giùm cháu tôi ai nuôi để tôi tới đó dòm coi cháu khỏe không?
Ánh mắt ông bán vé số nhìn món tiền như con chuột cống bị dính phải keo diệt chuột (thứ thiệt). Ông dùng hết sức bình sinh bứt ra, oằn oại khổ sở. Cuối  cùng ông cũng làm được cái việc khó khăn ấy cùng lúc với việc bứt tay khỏi bàn tay người mẹ:  
- Tôi làm sao biết nó ở đâu. Bà thấy đó, nó bị què mà… Ai dám nhận nuôi một đứa con gái mới đẻ mà còn què…Cháu ruột bà còn bỏ được huống gì là tôi… Tôi… để nó ngoài vườn bông chỗ  bệnh viện…
- Trời, sao lại…? Má Trân chỉ kịp thét lên như thế rồi rũ người bệt xuống vệ đường.
Ông bán vé số quay người bỏ chạy, đâm sầm vào Hồng Trân. Cô đứng như trời trồng, hai hàng nước mắt đang đua nhau chảy, giọt trước đuổi giọt sau rồi cuối cùng đọng lại ở cằm, nhiễu độp xuống hè đường…
*
Trân như người bị thôi miên, đi theo tới mấy ngả đường, mắt không rời khỏi mẹ con người đàn bà. Người phụ nữ tay đang dắt tay bé gái độ tám tuổi, không hay có người đang theo mình. Đứa bé đi sau mẹ một chút, bước thẳng bước nghiêng. Họ quẹo vào cổng một cơ sở gì đó. Trân nhìn lên địa chỉ. Trung tâm…? Tim cô thắt một cơn mạnh nhưng mắt chợt sáng. Bất chợt cô phát hiện mình là người ngu lâu. Gần mười năm tìm kiếm sao cô không nghĩ đến những chỗ như vầy?
 Cổng trại khép hờ. Hồng Trân đẩy nhẹ,  nó bật mở. Cô đảo mắt. Phía cuối sân có vài tiếng trẻ đang giỡn nhau. Trong số đó có hai đứa độ tám chín tuổi đều có những bước chân đi như sắp té. Hồng Trân không biết đứa nào là đứa vừa đi ngoài đường, càng không thể biết trong số đó có đứa nào là con cô không?
Diệu Linh và những người trong trại rất ngạc nhiên về sự có mặt của Trân. Trại, ngoài lũ trẻ có những dáng đi không bình thường, có những triệu chứng lâm sàng của bệnh truyền nhiễm, kể cả lao, kể cả HIV, chưa từng có mặt người đẹp như Trân.
Trân làm quen với không khí ở đây rất mau. Cô không còn miên man nghĩ đứa nào là con của mình. Cô nhìn thấy trong từng đứa đều có những nét quen thuộc. Con bé Hiền hình như có nụ cười giống cô, bé Thu Dung có mái tóc mật quăn tít như cô hồi nhỏ. Chúng giống nhau ở chỗ đều bị bỏ tại bệnh viện khi mới sinh được vài giờ, có khi là chỉ vài phút.
Mỗi sáng, sau một đêm trở mình liên tục, cô lắc đầu, vươn vai một cái, tát một ít nước lên mặt cho tươi tỉnh rồi gọi các bé dậy tập thể dục? Những lúc này mắt Hồng Trân sáng nhất, cười  tròn trịa. Hồi Thu Dung còn sống nó cũng thắc mắc hoài:
- Lúc nhìn tụi con tập thể dục thấy má Trân đẹp quá trời!
Cô lại cười, đưa tay vuốt nhẹ, lắc lắc cái mũi nhỏ xíu của nó, vuốt mấy sợi tóc mật lơ thơ của nó, biểu nó nhún người mạnh lên... Thu Dung vừa lắc mình vừa chạy lăng xăng, tiếng nói của nó rớt theo nhịp bước:
- Tụi con phải tập giỏi mau lớn, đẹp như má Trân, hé má?
Hồng Trân lãng nhìn hướng khác, những tia máu trong mắt cô căng  lên, nhìn mỗi lúc một rõ, đỏ hoe. Dù lãng tránh cô cũng thấy rất rõ.
   Nó, gương mặt xao xác, cái mũi nhỏ gầy tọp trên một viền môi mỏng tăng như sắp đứt ra, thừa hưởng vô tư  sự sống lượm lặt, héo xào. Nó không còn reo réo đòi hỏi, hiền lành như một mớ cỏ khô. Điều làm Hồng Trân xót là nó không hoảng loạn lên dù có khi ngày mai hay lát nữa nó sẽ đi. Nó có biết gì đâu? Chết? Sống?Ăn? Chơi? Chỉ là những cái tiếng để người ta gọi, ngang nhau thôi. Nó chỉ biết một điều nó thèm mẹ. Khi Hồng Trân ôm nó vô mình, hôn lên mái tóc mật của nó ‘’con là con của má’’ là nó không còn cần gì nữa.                                                             
Hồng Trân nhìn quanh, cô nghĩ tới chuyện sẽ dọn sạch cỏ quanh mộ Thu Dung. Diệu Linh kể mấy ngày đầu mới tới đây Thu Dung không dám bước tới bãi đất đầy cỏ này. Thu Dung sợ cỏ lắm. 
-  Cái mả ông kẹ… 
 Nó kể, ổng ở bên cạnh nhà bà cháu nó. Trong một chiều trên đường đi bán vé số về mệt đừ, nó nằm ngủ quên trên cỏ. Ông len lén tới bên nó rồi lật ngửa nó giữa làn cỏ rối. Nơi đó, cỏ hun  hút chạy tới cuối con đường, đuổi theo bước chân người lẻ loi đi làm đồng về muộn.
Khi nấm mộ người đàn ông cỏ dại mọc xanh (lại cỏ), bà ngoại dắt Thu Dung tới trại, hai mắt bà sưng húp “cái thằng trời đánh, chết vì chơi bời quá độ. Đồ thú vật bê tha cả đời, có bao nhiêu tiền dành dụm đi bạc bài gái gú, vậy mà một đứa con nít quặc quại cũng không tha, báo hại con nhỏ bị lây bệnh”.
- Ba má nó đâu mà chỉ nghe nhắc tới người bà - Hồng Trân hỏi dồn.
- Họ muộn con, lượm nó về nuôi chỉ để đỡ đầu. Nay họ có con rồi cần gì tới một đứa tật nguyền. May mà còn bà già có lòng thương người. Giờ thì bà già quá rồi, không nuôi nó nổi.
Mỗi lần nghe bà nguyền rủa ông ta, Thu Dung tròn mắt nhíu đôi mày suy nghĩ, coi họ đang nói là gì, tại sao lại gọi là “thú vật” mà không gọi là “ông kẹ”.
 - Má Trân ơi ông kẹ nặng lắm. Ổng đè vầy nè - Nó lấy tay ấn lên giữa cái ngực lép xẹp của nó - Không thở được, đau nhiều chỗ lắm, mỗi lần đái đau con khóc.
Trân thấy mình nghẹt thở. Cảm giác êm dịu ngọt ngào ngày nào Tạo trượt dài trên người cô bỗng dưng nặng như cả một trái núi đổ xuống. Cô thấy mình thở mỗi lúc một khó, sức nặng như đè tận tim. Hay là có ai đó đang lòn mười ngón tay lực lưỡng sâu vô ngực mà xoay trái tim cô vắt kiệt. Cô nghe máu trào ra rất mạnh, giòn giọt qua kẻ mười ngón tay thô bạo đó...
*
- Má Trân ơi - Tiếng Diệu Linh từ ngoài cổng.
Khi Thu Dung vừa tắt thở, thấy Trân ngồi một bên nín thinh, Diệu Linh vuốt tay Trân “Coi như kiếp số nó tới đó hết nợ! Mình ráng bình tâm để nuôi mấy đứa kia. Má Trân ở nhà để tôi đi chợ mua chút gì làm mâm cơm tiễn nó’’. Diệu Linh là một người của tôn giáo, chuyện chết sống chỉ là căn cơ số kiếp một con người. Nói được vậy chớ bước ra cổng mắt cũng đỏ hoe.
   Trân đón Diệu Linh sau cổng. Diệu Linh oằn người với giỏ đồ và một đứa nhỏ trên tay.
   - Nó nằm một mình trên giường ở bệnh viện đa khoa. Ở đó đông quá rồi. Ba… ông bà cụ định xin nó về nuôi. Mình thấy họ già quá nuôi sao tiện nên ẵm về.
   - Để tôi ẵm cho, đi ăn cơm đi!
    Diệu Linh bới một tô cơm đầy, chan ít nước tương, tay kia cầm một trái dưa leo lại gần Hồng Trân.
  - Trân này? Ông bà cụ chỗ bệnh viện đòi nuôi thằng cu là… ba má Trân đó. Họ đang thèm cháu…                                                                 
Trân đang lau bàn tay đóng một lớp đất của thằng nhỏ vừa nhìn Diệu Linh. Mắt cô lóng lánh như chực khóc. Lâu quá rồi cô không về nhà.
Đứa con cô chưa từng nhìn thấy mặt lần nào đã vắt cạn nước mắt cô. Những đứa con trong trại không ruột rà máu mủ mà cô còn quên hạnh phúc cả đời vì chúng. Huống gì một đứa con ba mẹ từng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Trân đưa tay vuốt tóc thằng bé. Những sợi tóc mật. Bất giác cô vuốt tóc mình. Hình như đã có vài sợi bạc. Tóc ba má chắc bạc trắng hết rồi.
V.D.T

Read more…

MẸ TÔI – Thơ Nguyễn Nguy Anh


Mẹ gánh thời gian cho con bằng tấm lưng còng
Bằng giọt mồ hôi cho con vóc dáng ngọc ngà
Bằng vết chân chim hằn trên mặt Mẹ
Bằng suối tóc mây trắng theo tháng ngày

Mẹ ơi! Mẹ gánh thời gian quẩn quanh cuộc đời
Ngã nghiêng, sóng gió, nhọc nhằn vì con
Vòng xoay cuộc sống, vị nồng biển mặn
Mênh mông dòng nhựa trắng ấp ủ ước mơ

Mẹ ơi! Mẹ gánh thời gian bằng bao đêm thức trắng
Bằng chiếc nón cời mưa, nắng quanh năm
Bằng khúc ca dao đồng vọng
Bằng cánh diều bé bỏng tuổi thơ
Mẹ gánh thời gian bằng bao lần ngã quỵ
Bằng nụ cười đôn hậu chân quê

Một trưa hè, con thấy quang gánh thời gian của Mẹ
Từng nắm đấm nhè nhẹ vào lưng
Từng bước đi chầm chậm
Mẹ mong con khôn lớn nên người

Rồi – Mẹ lặng lẽ đi xa…

N.N.A

Read more…

TRUNG PHONG – Truyện ngắn Nguyên Minh


 
     Những người cầu thủ của đội bóng ba tôi đã lần lượt qua đời.  
Bây giờ chỉ còn lại độc nhất người trung phong. Người ấy không lạ gì với tôi, ông là anh ruột của tôi, và là con cưng của ba mẹ tôi. Đó là anh Thương. Tình cờ ba tôi khám phá ra tài năng đá bóng của anh. Trong những trận tranh cúp toàn quốc anh đã làm say mê các khán giả, ba tôi lại càng cưng chìu anh hơn. Các cầu thủ trong đội tôn trọng và mến phục anh. Còn riêng tôi, thằng bé sáu tuổi, xem anh như một thần tượng một thời gian dài của tuổi trẻ.
     Hiện tại anh cũng như tôi đã thành những ông già. Tóc đã bạc phơ. Lưng đã còng. Mắt đã mờ. Răng đã rụng. Anh vẫn thức khuya, nằm trên ghế dựa, say mê theo dõi những trận bóng đá. Anh quên cả sức khỏe kém cỏi của tuổi già.
    Tôi vẫn thường lên thăm anh. Điều làm chúng tôi gần nhau là khi chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm thời xa xưa về những người thân yêu nhất của đời mình đã khuất bóng. Cha mẹ đã chết. Chị em đã bỏ nước ra đi tạm cư ở nước ngoài hơn 30 năm vẫn chưa về để anh em chúng tôi đoàn tụ. Những người cầu thủ trong đội bóng của ba tôi cũng được anh em chúng tôi nhắc tới. Nhờ anh tôi hiểu được nhiều về họ.
    Anh cười móm mém rồi chậm rãi kể lại:
     - Nếu không có cái chết của anh Mai - người trung phong tuyệt vời trong đội banh của ba - thì chẳng bao giờ anh thành cầu thủ. Anh Mai là một thanh niên cao to. Anh gốc người Nghệ An, sau khi Việt Minh vỡ mặt trận, anh chạy vào thị xã này. Anh từng là một cầu thủ của đội bóng nổi danh ở Hà Nội. Chính anh ấy đã truyền đạt lại cho anh những cú sút banh bằng chân trái. Quả bóng bay xa và xoáy tròn làm thủ môn phía bạn phải chới với. Mỗi buổi sáng hai anh em dậy thật sớm, chạy bộ vài cây số, kéo ra tận bờ sông. Ở đó, anh Mai huấn luyện cho anh cách lộn nhào, cách ngã mình, cách phóng người đứng dậy thật nhanh. Rồi bất ngờ, vào một buổi sáng bọn Tây đổ ập vào nhà bắt anh Mai trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bọn Tây bảo anh ấy là một trong những người lãnh đạo Việt Minh từ Bắc chạy vào. Vài ngày sau, bọn Tây mang anh Mai ra bờ sông. Một lọat súng bắn vào người anh. Để tỏ lòng mến mộ tài năng đá bóng tuyệt vời của anh họ đặc ân cho Ba được đem xác anh Mai về chôn cất.
    Như trong buổi diễn tuồng ở một gánh hát, cô đào chính thình lình ngã bệnh, không thể hủy buổi diễn, ông bầu luống cuống phải tìm người thay thế. Ở đội bóng cũng vậy. Ba tôi vừa thương tiếc anh Vĩnh, anh Mai, vừa lo tìm người thế chân. Anh Tỵ biết được nỗi lo lắng ấy. Anh cười nói với ba tôi:
    - Người chú cần tìm ở quanh đây thôi. Sáng mai chú ra sân dự buổi tập dượt giữa hai đội A và B chú sẽ thấy.
     Sáng hôm đó, ba tôi phải ẩn mình ở bụi chuối để theo dõi từng bước chân của anh Thương và ông lấy làm lạ tuy vóc dáng của anh nhỏ nhắn nhưng lanh lẹ, dẻo dai, đầy phong độ. Ba tôi thắc mắc sao anh Thương lại có cách sút bóng tuyệt vời như anh Mai. Anh Thương mới thổ lộ tất cả.
    Từ đó ba tôi càng thương và chăm sóc anh Thương nhiều hơn. Một kỷ niệm làm anh Thương nhớ suốt đời. Như một vở kịch. Trong một chuyến lên Đà Lạt để tranh giải cúp vô địch toàn miền, trước giờ ra quân lại vắng anh Thương, ông hỏi ai trong đoàn cũng không biết anh ở đâu. Chị Chi thấy vẻ mặt cau có và luống cuống của ba tôi nên mới nói:
     - Chắc anh Thương trên đường về. Anh ấy biết giờ này chuẩn bị trận đấu mà.
     Thật vậy, anh hối hả trở về khách sạn sau khi từ giã chị Hằng trong lần đến thăm chị. Anh tìm đến nhà chị, lên dốc, xuống dốc, quẹo phải, quẹo trái, trèo lên ngọn đồi thông, tuột xuống dưới thung lũng đầy hoa dã quỳ. Thấy mặt anh, chị Hằng tỏ vẻ giận dỗi vì anh ít viết thư. Anh phân trần, năn nỉ. Chị mới thông cảm. Anh chị làm lành, cùng nhau đi dạo dưới rừng thông và anh quên hết mọi việc. Đến lúc chị Hằng hỏi:
- Mấy giờ tập trung cầu thủ?
     Anh hoảng hốt. Chị chỉ đường đi tắt. Anh chạy hổn hển mới về kịp. Ba tôi hỏi:
     - Đi đâu về. Sao lại thở hổn hển và toát mồ hôi vậy?
Chị Chi buột miệng:
     - Đến thăm người yêu mà.
Ba tôi la hoảng lên:
- Thôi! Hỏng rồi. Hỏng rồi.
     Sẵn cầm trong tay khúc gỗ nhỏ, ông quăng xuống thềm nhà, đụng cạnh bàn văng ngang chân anh Thương. Anh Thương giả vờ trúng phải chân mình. Ăn vạ. Anh quỵ xuống, ôm lấy chân suýt xoa làm ba tôi thêm quýnh quáng. Sắp ra trận thi đấu mà cầu thủ què chân thì còn làm ăn gì được. Ông vội vàng chạy đến, tay chỉ vào ai đó bảo lấy dầu thoa. Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu, lo âu của ông, anh Thương không nỡ làm ba mình buồn lòng nên anh cười làm lành. Anh nói nhỏ như chỉ đủ cho ba tôi nghe:
- Suýt trúng thôi mà.
Ông mới hoàn hồn, mắng yêu:
- Tổ cha mày làm tao hết hồn.
     Sau này tôi mới hiểu vì sao nghe anh Thương đến thăm người yêu mà ba tôi tỏ thái độ như vậy. Qui định ba tôi đặt ra cho các cầu thủ bóng đá là để giữ gìn phong độ và tâm tư thoải mái, thì trước khi ra trận một ngày các cầu thủ không được gặp người yêu hoặc ngủ chung với vợ mình. Gần vợ thì mất sức. Gặp người yêu thì hao tâm. Cả sức lực và tinh thần phải hòa hợp với nhau mới tạo chiến thắng.
     Ba tôi nâng niu anh Thương vì anh là con trai đầu lòng mà còn là một cầu thủ xuất sắc đã mang về vinh quang cho đội bóng của ông.
     Còn mẹ tôi, bà không thiết tha gì những chiếc cúp đoạt giải anh Thương mang về chưng nơi phòng khách nhưng bao nhiêu tình thương bà đều dành hết cho anh. Bà mong muốn anh sớm lập gia đình để bà có cháu nội bồng bế tưng tiu. Chính bà gợi ý anh Thương phải gặp chị Hằng ngay khi mới bước chân lên Đà Lạt.  Mẹ chị Hằng là bạn thân của bà. Mỗi lần bà lên Đà Lạt cùng anh Thương bà đều ghé lại. Thấy anh Thương và chị Hằng thân thiết nhau hai bà bạn già vui sướng lắm. Chị Hằng học trường Tây nên cách ăn mặc hợp thời trang. Anh Thương cũng không thua gì. Ra đường lúc nào cũng quần tây thẳng nếp, áo sơ mi bỏ vào trong và nịt hẳn hoi. Đôi giày anh mang lúc nào bóng láng. Anh hào hoa, phong nhã. Ngoài bóng đá anh còn chơi cả quần  vợt. Chị Hằng cũng thích môn thể thao này. Chị và anh Thương hay ra sân đánh đôi thành một cặp. Cả nhà tôi ai cũng nghĩ chị Hằng sớm muộn gì cũng làm dâu ba mẹ tôi. Chị Miên, chị Giỏi, chị Chi đều thương mến chị Hằng. Ngược lại chị Hằng đối với các chị ấy rất hồn nhiên và gần gũi. Với mẹ tôi, chị xem như mẹ của mình, nên chị hay nũng nịu. Mẹ tôi cứ khen chị mãi. Con bé cười có duyên. Hiền lành. Dễ thương. Nết na. Mẹ tôi mong ngày chị ra trường sẽ cậy người làm mai lên Đà Lạt dạm hỏi chị cho anh Thương. Mọi người trong gia đình tôi ai cũng tin như vậy nếu như không có sự việc xảy ra quá đột ngột.
     Từ đâu, những tai ương dồn dập đổ lên đầu gia đình chúng tôi. Chị Giỏi chết. Anh Tỵ bỏ đi. Anh Chín bị tù đầy. Anh Thành vào chiến khu. Ba tôi bị giam cầm, bị tra tấn dã man. Đội banh sau năm năm lừng lẫy bốn phương giờ rã đám. Các anh cầu thủ lại lưu lạc phương trời nào xa xăm. Anh Thương cũng bỏ nhà ra đi.
     Thuở nhỏ, tôi ngủ trên tấm phản gõ láng bóng đặt ở một góc phòng của gian nhà giữa cùng với anh Thương. Anh Thương huýt gió rất hay. Âm thanh êm ái này đã ru tôi vào giấc ngủ, thế câu hò ngày trước mẹ tôi thường hát ru đưa võng cho tôi. Một buổi sáng, như thường lệ, gà vừa gáy tôi giật mình thức giấc quay người qua ôm lấy anh nhưng trống không. Anh Thương bặt tăm từ lúc ấy. Sau này nhớ lại lời anh nói nhỏ bên tai tôi: “Anh đi rồi, Bui ngủ với ai?” Tôi chưa kịp trả lời anh đã cất tiếng hát một bản nhạc buồn.
     Vắng anh, mẹ tôi khóc mãi. Nước mắt bà rơi xuống như từng mũi kim châm vào da thịt tôi. Bà tự trách mình, xem như bà là nguyên nhân gây ra sự ra đi của anh Thương. Mẹ tôi kể lể: “Sao con lại giận hờn mẹ như thế. Mẹ chỉ mong con làm một người tình chung thủy. Mẹ rất ghét kẻ bạc tình.” Mẹ tôi nói như có anh Thương đứng trước mắt bà. Mẹ tôi ân hận. Chị Miên cũng nhận mình có một phần lỗi.
     Thì ra chỉ là một lầm lẫn. Chính chị kéo mẹ tôi từ trong buồng ra xem anh Thương đang đi với một cô gái về hướng bờ sông. Họ đi sát bên nhau. Chỉ có tình nhân mới như vậy. Các chị khác lại đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ tôi giận anh Thương. Nếu chị Hằng biết được chị ấy sẽ đau khổ biết bao. Mẹ tôi nghĩ như vậy. Mẹ tôi la rầy anh Thương như trút đổ nước lên đầu anh. Anh chưa kịp phản ứng, phân trần. Mẹ tôi la lớn:
     - Tao không muốn có thằng con tệ bạc như mày!
     Chưa bao giờ tôi thấy mẹ tôi giận hờn, la mắng anh Thương như thế. Lúc đó, thằng bé tám tuổi như tôi, thấy đó làm ngạc nhiên và xem như anh Thương có tội quá lớn làm mẹ tôi đau lòng.
     Trước đó, tôi thấy mẹ tôi lúc nào cũng chìu chuộng anh Thương. Anh muốn gì mẹ tôi cũng gật đầu ưng thuận. Ngay những lúc nghỉ trưa, mọi người trong nhà đều im tiếng để mẹ tôi chìm đắm trong giấc ngủ dù ngắn ngủi, thế mà nhiều khi hứng khởi anh Thương kéo tôi ra cái sân nhỏ lát gạch trước phòng mẹ tôi cùng anh chơi banh. Anh lừa banh và tôi nhào vô chụp lấy, trái banh nơi chân anh đảo qua đảo lại, chạy tới chạy lui. Tôi đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại mà cũng chẳng lấy được banh. Tôi muốn khóc anh mới bảo tôi làm thủ môn, và anh sút nhẹ trái banh vào người tôi. Tôi chụp lấy nhưng bị ngã ngửa xuống sân vì sức mạnh đường đi trái banh còn tôi thì quá yếu ớt. Tiếng chân người. Tiếng nện thình thình của trái banh lên nền nhà, vào cánh cửa gỗ của phòng mẹ tôi ầm ầm. Anh em tôi quên trong đó Mẹ tôi đang ngủ. Chị Miên lên tiếng nhắc nhủ:
     - Bộ anh hết chỗ tập dượt và thiếu người hay sao? Để mẹ ngủ chứ?
Tiếng mẹ tôi vọng ra:
- Cứ để anh Thương mày chơi thoải mái.
     Chị Miên nguýt dài, anh em tôi mới ngừng cuộc chơi.
     Lúc ấy, tôi nghĩ anh Thương đâu phạm lỗi lầm gì khi đi chơi với bạn gái khác đến nỗi mẹ tôi phải giận anh đến như thế. Và sao anh Thương vì lời mắng mỏ của mẹ mình mà phải bỏ nhà ra đi.
     Mấy ngày sau, chính người con gái xa lạ kia đến tìm mẹ tôi. Họ nói nhỏ với nhau điều gì ở trong phòng riêng của mẹ. Khi ra về, mẹ tôi cầm lấy tay cô gái, nói khẽ câu xin lỗi. Lớn lên tôi mới biết đó là người giao liên, móc nối dẫn đường cho anh Thương vào chiến khu chống Pháp. Mẹ tôi không còn dằn vặt khi biết sự ra đi của anh Thương đã được tính toán từ lâu. Bà chỉ lo lắng liệu anh Thương có chịu nỗi sự khổ cực thiếu thốn nơi rừng rú âm u kia không. Sự an toàn tính mạng của anh treo như sợi tóc mong manh. Bà chỉ biết hằng đêm niệm Phật.
    Từ đó, gia đình tôi thường bị chính quyền hạch xách liên tục. Mẹ tôi phải tìm tòi những hình ảnh thư từ của anh Thương để lại cất giấu đi.

*

     Để gánh vác nuôi nấng chị em tôi cũng như cháu bên nội bên ngọai mà ba mẹ tôi đã đem về, mẹ tôi phải cật lực tháo vác trong việc làm ăn buôn bán. Những chuyến hàng ra Trung bằng đường thủy. Những kiện hàng nhập về từ Sài Gòn bằng xe tải. Nhà trước nhà sau chất đầy hàng hóa. Mẹ tôi càng ngày càng làm ăn khắm khá rồi giàu có nhất nhì trong thị xã.
     Tiền bạc sổ sách bà giao cho chị Miên trông coi cho đến lúc chị lấy chồng đi xa. Đến phiên chị Muội thì tôi cũng đến tuổi biết nhìn gái đẹp. Còn chị vừa đến tuổi cập kê. Tất cả của cải vàng bạc vật quí đều cất vào tủ két bằng sắt.
     Nhớ ngày đầu mới mang cái tủ két bằng sắt này từ Sài Gòn về, chị em tôi đã nhìn nó với vẻ ngỡ ngàng và xa lạ. Lần đầu tiên tôi mới thấy một cái tủ không phải bằng gỗ xinh xắn nhỏ nhắn như chiếc tủ đặt ở góc tường. Cái két sắt cũng nhỏ như thế nhưng sao nó nặng nề vô cùng. Phải đến sáu người lớn kê vai mới nhắc nổi và còng lưng hạ nó xuống đặt vào vị trí mẹ tôi đã định sẵn. Tôi đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn sờ mó lên mặt cái két. Lạnh ngắt. Tôi lấy hết sức lực bình sinh đẩy mạnh, nó vẫn trơ trơ. Cả cái khối sắt màu xanh đen lù lù ở một góc phòng như một khối đá nằm trơ vơ dưới chân một ngọn đồi trên đường xuống biển ở quê tôi. 
     Mở những chiếc tủ gỗ trong nhà đơn giản chỉ cần nắm cái tay cầm kéo ra hoặc tra chìa khóa vào ổ khóa xoay qua xoay lại là xong. Còn cánh cửa cái két sắt này gắn thêm bốn cái núm tròn nhỏ như những đồng xu chồng chất lên nhau, xung quanh nó là những con số và những ký tự la tinh.
     Mẹ tôi phải nhiều lần kêu chị Muội vào phòng để chỉ chị cách sử dụng. Chị phải lấy một cuốn vở ghi chép. Mẹ bảo như thế không bảo mật. Phải ghi vào trí nhớ. Chị không tin vào đó vì chị thường quên. Chị nói cho mẹ yên lòng. Con ghi chép theo cách của con.
     Thời gian qua đi, chúng tôi cũng lìa xa ngôi nhà thân yêu đó, xa cái thị trấn bé nhỏ ấy đến sinh sống ở một thành phố khác. Mỗi lần nhớ đến cái két sắt này tôi lại xót xa.
     Mọi vật dụng trong nhà tôi lúc bấy giờ chỉ do mẹ tôi mua sắm. Từ chiếc bàn, chiếc ghế, cái tủ thờ, bộ ghế sa lông bằng gỗ gõ láng bóng. Riêng ba tôi, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, một chiếc xe ba gát chở về nhà một chiếc tủ gỗ to lớn, cồng kềnh. Ba tôi bảo quà tặng của một nhà mạnh thường quân giàu có cho ông bầu đội bóng.
     Chiếc tủ này đặt ở căn nhà giữa. Bao nhiêu quần áo đã ủi thẳng nếp đều được sắp xếp trong ngăn tủ lớn. Bên cạnh là ngăn tủ ngắn hơn, và trên đó có cái hộc nhỏ gắn liền với tấm gương soi mặt. Chiếc hộc này đã khóa kỹ. Tôi nghĩ chắc ba tôi dùng để cất những vật quí giá, nên tôi không dám rờ vào.
     Khi ba tôi chết đi sau những tháng năm vật lộn với cơn bệnh lao phổi, những vật dụng của ba tôi trong chiếc tủ này được lấy ra để thiêu hủy. Riêng cái hộc nhỏ này tôi không mở được vì không tìm ra chiếc chìa khóa. Mãi sau này chị Muội nhắc lại mẹ tôi đã từng dặn dò trước khi bà chết, lúc nào anh Thương trở về mới giao chiếc chìa khóa bà để trong ngăn nhỏ của cái két sắt cũng được khóa kín. Chính cái chìa khóa đó mới mở được cái hộc tủ gỗ.
     Chúng tôi đợi chờ ngày anh Thương trở về, như ba mẹ tôi đều tưởng rằng chỉ vài năm sau theo hiệp định Genève đất nước sẽ thống nhất. Đâu ngờ lịch sử đã đổi thay. Cuộc chiến đôi miền càng ngày càng khốc liệt. Ba mẹ tôi phải điêu đứng, tù tội chỉ đơn giản là có con theo Việt Minh và đã tập kết ra Bắc. Mòn mỏi.
     Từ ngày mẹ tôi mất đã hơn mười năm, chúng tôi mới trưởng thành và tản mác khắp nơi. Đi đâu rồi cũng trở về lại nơi mình đã được sinh ra. Ngôi nhà mang số 11 lại được chỉnh trang để thành một quán cà phê văn nghệ. Chị Muội và tôi đã bán những vật dụng cồng kềnh để trống chỗ. Trước khi chiếc tủ gõ đó được đổi chủ chị em tôi mới tìm cách mở cái hộc nhỏ để lấy ra những gì mà mẹ tôi đã cất giấu.
     Bấy giờ tôi mới sực nhớ đến chiếc chìa khóa nhỏ để trong cái két sắt. Hai chị em tôi bàn bạc sẽ dời vật quí giá đó vào một nơi khác, như vừa qua chúng tôi đã dời những ngôi mộ của ba mẹ cùng người thân trong dòng họ từ một nghĩa trang trong thị xã ra đến một vùng đồi núi khác.
    Cầm chiếc chìa khóa nhỏ tra vào ổ hộc tủ tôi bỗng run tay, lòng hồi hộp. Vặn mãi mới mở được. Kéo cái hộc tủ từ từ ra. Mắt tôi chăm bẩm nhìn vào. Như một người vừa tìm ra kho báu mong thấy vàng bạc, ngọc ngà, để cất tiếng reo mừng. Mẹ tôi đã cất giấu vật gì quí giá đến thế. Trước mắt tôi, trong chiếc hộc tủ nhỏ này, chỉ là một tập vở học trò. Tôi nghĩ chắc đó là di chúc mẹ tôi để lại cho anh Thương. Tôi tò mò lấy ra, mở từng trang một. Những dòng chữ viết rất đẹp và bay bướm về những bản nhạc của Đặng Thế Phong, Văn Cao, Đoàn Chuẩn, Hoàng Quí… Dưới mỗi bài có ký tên người chép: Thương. Ngoài ra không có một dòng chữ nào của mẹ tôi. Rủ tập vở, rơi ra một tấm hình. Người con gái trong đó có đôi mắt trầm buồn. Chị Hằng. Phía sau có hàng chữ viết tặng anh Thương cùng những lời hẹn hò. Một lá thư viết dở dang của anh Thương chưa kịp gởi cho chị, nhắn nhủ chị đợi ngày anh về.
     Lúc đó trong tôi có một sự ganh tỵ với anh Thương. Những gì anh Thương bỏ sót lại, một tập vở chép nhạc mà mẹ tôi cũng cất giữ cho anh như một vật quí giá ngàn vàng. Tấm hình của chị Hằng đã hoen ố theo thời gian. Trong tâm khảm của mẹ tôi, chị Hằng trẻ đẹp, hiền từ, mẹ tôi vẫn nghĩ đó là người con dâu yêu quí của bà.
     Tôi đóng mạnh chiếc hộc tủ vào. Tôi muốn vất tập vở chép nhạc đó xuống đất, nhưng không hiểu sao như có bàn tay ai níu lại, ngăn cản tôi. Có tiếng ai đó rất mơ hồ từ một cõi xa xăm nào đó gọi tên tôi, như nhắc nhủ tôi tránh phải một sai lầm. Tôi nhận ra tiếng gọi của mẹ tôi ngày nào mình còn thơ ấu khi bà muốn can ngăn những lỗi lầm tôi sắp phạm tới. Tiếng gọi ấy làm tôi nghĩ không phải tôi đang cầm trong tay một tập vở chép nhạc của anh Thương mà tôi đang giữ cái hồn của mẹ tôi. Tôi tìm một tờ giấy trắng gói cẩn thận tập vở lại bỏ vào ngăn kéo bàn giấy thường ngày tôi làm việc. Như tôi vừa mới nhận lời sẽ thực hiện lời trối trăn của mẹ tôi.

     Thời gian trôi qua. Tôi cũng quên tập vở chép nhạc ấy. Những bản nhạc mà anh Thương chép lại để tặng chị Hằng, suốt cả khoảng thời gian của tuổi thanh xuân tôi cũng đã từng đắm hồn mình vào từng lời ca ý nhạc đó. Cho đến tuổi già, héo hon, tôi vẫn còn rung động.
     Người đầu tiên làm cho tôi cảm nhận được cái hồn của bản nhạc là mẹ tôi.
     Có những  buổi chiều, trời ráng nắng, những đám mây màu vàng, mảnh như dòng sông kéo dài, vắt qua mặt trời ửng đỏ. Tôi từ bờ sông Dinh trở về nhà. Giọng hát réo rắt hòa lẫn tiếng đàn du dương từ phòng mẹ tôi vọng lên, vun vút dội vào hồn tôi. Tiếng còi trong sương đêm. Tôi bước từng bước chân nhẹ nhàng. Đến phòng mẹ, nhìn qua khung cửa sổ, hình ảnh một người đàn bà tuổi trung niên đang ngồi dựa ngữa vào chiếc ghế mây, mắt nhắm lại và môi mắp mấy, hát theo tiếng hát phát ra từ cái máy quay dĩa mà mẹ tôi đã mua về từ mấy ngày trước. Tôi không dám lên tiếng, lẳng lặng ngồi trên cái phản gỗ gian nhà giữa, mà hồn mình bay lơ lửng, đến tận những chân trời nào đó. “Nhà em bên chiếc cầu soi nước. Tôi đến thăm một lần…” “Đêm nay thu sang cùng heo may.” Tiếng hát đã ngừng mà bên tai tôi, mơ hồ, hình như sao có tiếng rơi rất khẽ giọt nước mắt của ai đó. Tiếng nấc bật lên. Nghẹn ngào. Rồi chìm lỉm vào không gian bất tận.
     Cũng từ đó, mẹ tôi mỗi lần về sau chuyến đi buôn ở Sài Gòn bà thường mang về những chiếc đĩa hát, với giọng hát cao vút và truyền cảm của các ca sĩ danh tiếng đã  làm rung động tâm hồn tôi. Mẹ tôi, mua những đĩa hát thu hầu hết những bài ca anh Thương chép lại trong cuốn vở. Và cả mẹ tôi và tôi cứ mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều thả hồn mình theo tiếng hát. Những nỗi buồn không tên, những niềm mong nhớ mông lung của tuổi mới lớn làm lòng tôi xao xuyến. Còn Mẹ tôi, bà gởi tâm sự mình vào đó cho ai? Nỗi ray rứt. Chờ đợi. Nhớ thương. Đến cuối đời, nằm trên giường bệnh, mẹ tôi bảo tôi để cho bà nghe những bản nhạc ấy. Bà thiếp đi. Trong cơn hôn mê mẹ tôi cứ lẩm bẩm: “Sao chưa thấy thằng Thương trở về?” – “Mà mày nhớ dẫn con Hằng về nữa nhé, con dâu của mẹ!”. Có lúc mẹ tôi nắm lấy tay tôi, thảng thốt: “Thương, con đừng đi nữa nhé!” Mẹ tôi cười mếu máo: “Mẹ phải nhốt cả hai đứa mày trong căn phòng nhỏ xíu. Chật chội lắm phải không? Nhưng ấm cúng, con ạ! Cái hộc tủ.”
     Lúc tỉnh táo, mẹ tôi nhắn nhủ: “Một mai khi hòa bình anh Thương trở về con mở cái hộc tủ ra.”



     Sau ngày 30 tháng tư năm 1975, anh Thương mới trở về. Gia đình chúng tôi đã tản mác. Các chị và em tôi đều di tản ra nước ngoài. Ba mẹ tôi không còn nữa. Anh Thương cứ đinh ninh ngày mình trở về, mọi người còn sống đầy đủ, gia đình đều đoàn tụ trong ngôi nhà số 11 này. Anh sửng sốt mới biết tin mẹ tôi đã qua đời trong cơn bệnh nan y. Tôi mang ra tập vở chép nhạc đã được gói kín giao lại cho anh với giọng nói run run tràn đầy cảm xúc:
- Của mẹ bảo em giao lại cho anh.
Anh ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi, hỏi:
- Cái gì thế?
- Anh cứ mở ra xem thì biết.
     Anh Thương xé vội phong bì, tập vở chép nhạc rơi ra. Tôi đưa mắt theo dõi anh. Tôi cứ nghĩ là anh sẽ cảm động khi nhận ra tập vở này. Anh lật từng trang giấy, mặt lạnh lùng, vẻ bực bội hiện lên trong đôi mắt đỏ bừng. Anh hỏi lại tôi với giọng nói cay cú:
     - Của ai vậy, chép toàn những bản nhạc lãng mạn không ra gì?
     Tôi như bị ai cầm dao đâm vào tim mình, đau nhói, tôi cố lấy bình tĩnh trả lời anh:
     - Chẳng lẽ anh không nhận ra chữ viết của mình sao?
     Anh cau mày, thú nhận bằng cách gật đầu. Anh lại hỏi tôi:
     - Mà mẹ giữ nó lại làm gì? Sao không hủy đi những thứ nhạc vớ vẩn này.
     Lúc này tôi giận anh vô cùng. Tay chân tôi run lên. Máu trong cơ thể tôi chạy rân rân. Anh Thương vất tập vở chép nhạc đó xuống đất. Tôi, hình như nghe ra tiếng kêu, từ một cõi xa xôi nào đó, vọng vào tim mình. Thảng thốt. Rên rỉ. Đau đớn. Khuôn mặt buồn phiền, thất vọng. Đôi mắt ngẩn ngơ. Rớm lệ. Từng giọt nước mắt rơi xuống. Của mẹ tôi. Theo từng trang giấy lật tung lên. Những tiếng hát du dương từ những lời chép tay trong tập vở đó như những làn sóng từ ngoài khơi biển cả mênh mông cuồn cuộn vỗ vào bờ cát trắng. Ầm ầm. Sóng bỗng lên cao, cao vút, đập vào bờ phá tan tất cả những hàng dương đã từng vi vút reo lên như tiếng sáo hòa cùng âm điệu rì rào muôn đời của biển cả. Mẹ tôi bước đi, xiêu vẹo, khập khểnh. Mẹ tôi vấp ngã. Cả thân hình tiều tụy ập lên tập vở đó. Tôi chạy đến nâng mẹ lên. Tôi cầm tập vở,  như tôi cầm lấy tay mẹ. Lạnh ngắt. Bóng tối từ bên ngoài tràn vào. Mẹ tôi tan biến, hòa nhập vào tập vở chép nhạc.
     Đến lúc này tôi không muốn kể cho anh Thương biết vì sao cả chị Miên, em Ngân và tôi đều thích nghe những bài ca mà hầu hết anh Thương đã chép lại trong tập vở này. Những giòng chữ nghiêng nghiêng và bay bướm của anh đã làm mẹ tôi rơi nước mắt nhỏ xuống làm hoen ố một vài con chữ. Mẹ tôi tập hát. Giọng bà run run. Thu đi cho lá vàng rơi… Ai lướt đi ngoài sương gió… Ngân hát hay. Giọng ca thánh thót, truyền cảm cũng nhờ nghe từ máy quay đĩa mà Mẹ tôi mua về đặt trên chiếc bàn nhỏ nơi đầu giường. Thường, vào buổi chiều tôi cùng mẹ đều ngồi trầm ngâm lắng nghe tiếng hát của nữ ca sĩ Minh Trang, giọng hát ngọt ngào đưa tôi vào những miền đất hoang vu.
     Lớn lên khi tôi biết yêu, tôi cũng nắn nót kẻ từng giòng nhạc những bản tình ca. Dư âm. Em đến thăm anh một chiều mưa. Buồn tàn thu…Không phải vào tập vở như anh Thương, mà vào phía sau tấm ảnh thiệp xuân, chữ nhỏ xíu, cả đêm bỏ học bài, ngồi cong lưng, cố gắng kẻ những nốt nhạc từng bản một, để sáng mai đem tặng cho T. Sau này, hơn ba mươi năm gặp nhau lại T. cho biết nàng vẫn còn giữ để kỷ niệm cho mối tình đầu đời.

   Trong những tháng năm đầu, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 bao nhiêu tai ương, khổ đau đập xuống đầu chúng tôi, anh Thương như một cái phao để chúng tôi níu lấy. Những buổi tối anh tụ họp mọi người trong gia đình ngồi quanh trên tấm phản gỗ để nghe anh phổ biến những tin tức quan trọng trong nước và phê bình những điều mà anh cho là chúng tôi phạm sai lầm.
     Anh bảo tôi phải lột xác, đồ tiểu tư sản. Phải lao động sản xuất. Phải đốt hết các lọai sách báo của miền Nam. Toàn văn hóa phản động! Vứt đi những dĩa nhạc ủy mị. Xóa hết những tàn tích của chế độ Mỹ ngụy để lại trước khi chiến dịch chống văn hóa đồi trụy sắp diễn ra. Anh muốn gia đình tôi là một gia đình gương mẫu vì có người thân là quân giải phóng đang ở trong nhà.
     Trong thời gian anh chờ đợi lệnh thuyên chuyển về Nam anh đã thu xếp trước cho vợ mình từ Bắc vào công tác ở thị xã nhỏ bé này. Lúc đầu tôi gặp mặt chị, tôi xót xa vì đôi mắt chị hoằn sâu, thân hình chị tiều tụy, nước da xanh mét. Chị luộm thuộm trong bộ đồ cũ mèm, chiếc áo thun trắng đã ngã màu, hoen ố. Tôi không thể nghĩ chị tuổi ở đôi mươi. Anh Thương nói nhỏ với tôi: “Ngoài nớ nghèo lắm.” Từ từ rồi chị cũng thay da đổi thịt. Cách ăn mặc đã khác đi. Trông chị xinh xắn hơn xưa rất nhiều. Chị đã lột xác.
     Ngược lại chúng tôi như con tàu đang tuột dốc, xác xơ. Cuộc sống khó khăn dồn chúng tôi vào ngõ cụt. Để giữ tinh thần sau những giờ phút lao động, để kiếm sống tôi vẫn thường thức dậy sớm pha cho mình một cốc cà phê đậm, hút một điếu thuốc thơm, nghe lén vài bản nhạc từ cái casette cũ mèm.
     Tưởng không ai biết. Nào ngờ, trong buổi họp mặt gia đình, anh Thương chỉ trích tôi và cho biết quần chúng đã phản ảnh là tôi còn mang tư tưởng của giai cấp “tiểu tư sản”. Thật tình tôi không hình dung nổi tiểu tư sản là gì? Trong tôi không có phân biệt giai cấp gì cả. Người giàu, kẻ nghèo. Chỉ có người tốt, người xấu. Mà tốt hay xấu đều do nơi hoàn cảnh sinh ra. Thế thôi. Tôi thắc mắc hỏi anh: “Quần chúng là ai?” Anh chỉ tay vợ anh đang đứng bên cạnh. Đến lúc này thì tôi giật mình. Một cơn gió mạnh như vũ bão thổi vào tim tôi. Lạnh buốt và xô tôi ngã xuống vực sâu.
     Mấy ngày sau đó, tôi dẫn vợ con rời ngôi nhà thân yêu đến một vùng quê xa lạ. Ở đây chúng tôi cũng đã sống gần mười lăm năm như những người nông dân. Sau này chúng tôi mới kéo nhau vào sinh sống ở Sài Gòn. Anh Thương đổi vào đây trước tôi vài năm. Đời sống của gia đình anh đã trở nên giàu sang.


     Cuối đời anh Thương mang chứng bệnh nan y, như mẹ tôi ngày trước. Ung thư. Tôi vẫn thường vào thăm anh ở bệnh viện. Chúng tôi nhắc lại những kỷ niệm ngày xa xưa. Khi tôi hỏi sao khi ra ngoài Bắc anh không còn chơi bóng đá. Anh thều thào: Tiếc là những tháng năm ở liên khu 5 anh bị bệnh sốt rét, mất sức. Bỏ cuộc. Tôi kể cho anh nghe: “Mẹ tôi suýt đi tù vì lý do viện cớ qua Campuchia để gặp mặt anh. Bà nghe tin từ đâu là anh có chân trong đội bóng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tranh giải Bóng đá Đông Dương. Chính quyền không cấp giấy thông hành. Họ nghi ngờ anh Thương là cầu thủ lừng danh ngoài Bắc.” Thực ra, thời gian đó anh Thương được vào đại học xây dựng. Anh chỉ là khán giả đi xem bóng đá mà thôi. Ngoài Bắc không ai biết anh đã từng là một cầu thủ lừng danh của miền Nam. Ở Sài Gòn, những tờ báo thể thao khi nói đến bóng đá người ta nhắc nhiều về anh. Vang bóng một thời.
     Ngồi ở chiếc ghế đá trước hành lang bệnh viện, dưới gốc cây cổ thụ, lác đác vài chiếc lá vàng rơi xuống sân cỏ công viên. Hai ông già nhắc lại những kỷ niệm về người mẹ đã khuất. Những lần trước thì tôi mang cảm giác mình nhỏ lại như hồi còn ấu thơ đang bơ vơ ngơ ngác lạc loài giữa phố chợ, đến tuổi trưởng thành, ngày cưới vợ mình dâng trầu cho người đã sinh ra vợ mình, còn tôi ngẩn ngơ cầm khay trầu rượu như muốn tìm ai đó.
     Lần này, linh cảm như một mất mát sắp xảy đến với anh em chúng tôi. Nhắc đến người mẹ tôi không thấy mình nhỏ lại mà nhận ra anh em chúng tôi là hai ông cụ già cháu chắt đầy đàn vẫn là những kẻ mồ côi mẹ. Còn người mẹ đã khuất lại là người thiếu phụ tuổi chỉ 50.
     Bỗng dưng, anh Thương đưa bàn tay gân guốc chỉ còn bọc da, lạnh ngắt, hỏi tôi:
- Cái đó đâu rồi?
     Tôi ngơ ngác. Tôi nhìn anh sững sờ. Tiếng hát từ đâu vọng lại. Nhà em bên chiếc cầu soi bóng. Anh đến thăm một lần…Tôi vừa nhận ra ý anh nhưng tôi vẫn giả vờ không hiểu, hỏi lại:
- Cái gì?
     Đêm nay thu sang cùng heo may…Tiếng hát trầm ấm, khàn khàn của Khánh Ly như đang dẫn dắt anh Thương trở về một nơi mộng mơ xa xôi nào đó.
     Một giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi xuống vai tôi. Rồi tiếng nấc nghẹn ngào từng hồi tuôn ra.
 Cuối cùng môi anh mấp máy:
- Tập vở chép nhạc ngày ấy…

NGUYÊN MINH




Read more…

CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ

Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com

Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)

Số lượt xem tháng trước


-------------------------------------------------------------------------


TÁC GIẢ & TÁC PHẨM
* TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ái Nhân (21) Ambrose Bierce (1) ẢNH (58) Anh Ngọc (1) Anh Nguyên (1) Anh Phong (4) Anh Phương (9) âm nhạc (2) âm thanh (1) Ân Thiên (1) Bạch Diệp (5) Bách Mỵ (2) BÀN TRÒN VĂN NGHỆ (87) Bảo Hồ (1) Bảo Lâm (1) Bảo Ninh (2) Bé Hải Dân (1) Bích Ái (3) Bích Lê (4) Bích Ngọc (1) Bích Vân (2) Bình Địa Mộc (3) Bình Nguyên (1) Bình Nguyên Trang (2) binh pháp (1) Bình Tâm (1) Bobby Nam Giang (3) Bùi Anh Sắc (1) Bùi Công Thuấn (1) Bùi Danh Hải Phong (1) Bùi Đức Ánh (66) Bùi Hoài Vân (5) Bùi Huyền Tương (2) Bùi Hữu Phước (1) Bùi Nguyên Bằng (25) Bùi Nhựa (4) Bùi Văn Bồng (5) Bùi Việt Thắng (2) BÚT KÝ (17) Ca Dao (2) Cao Duy Thảo (1) Cao Kim Quy (1) Cao Thị Thu Hà (3) Cao Thọ Thêm (2) Cao Thoại Châu (1) Cao Thu Hà (1) Cao Trọng Quế (1) Cao Văn Tam (5) Cát Du (7) Catherine Mansfield (1) Cẩm Lệ (4) Cẩm Tú Cầu (1) Chàng Cát (1) Chánh Đức (1) CHÀO XUÂN 2014 (1) CHÂN DUNG VĂN NGHỆ SĨ (2) Châu Đoàn (1) Châu Quang Phước (1) Châu Thạch (9) Châu Thường Vinh (1) Chí Anh (1) Chính Đức (1) chủ (1) CHỦ BIÊN (136) Chu Giang Phong (1) Chu Lai (2) Chu Ngạn Thư (10) Chu Trầm Nguyên Minh (16) Chu Vương Miện (1) Chúa Sơn Lâm (1) Cỏ Dại (7) covid 19 (1) Công Nguyễn (1) Cơ Xương (1) Cúc Dương (1) Cuộc thi văn chương (1) CỬA SỔ VĂN HÓA (6) Dạ Ngân (1) Dã Phong Bình (2) Dã Phương (1) Dạ Thảo (2) Dạ Thy (1) Diệp Linh (18) Diệp Uy (1) Dino Buzzati (3) DỌC ĐƯỜNG (29) Du Tử Lê (1) Dung Thị Vân (28) Duy Bằng (1) Duy Phạm (3) Dương Diệu Minh (1) Dương Đăng Huệ (1) Dương Hải Yến (2) Dương Hằng (7) Dương Kim Nhi (4) Dương Kim Thoa (1) Dương Phương Vinh (1) Dương Thành Thái (3) Dương Thị Yến Trinh (2) Dương Xuân Triều (6) Dzạ Lữ Kiều (6) Đàm Lan (17) đạo đức (2) Đào Hiền (2) Đào Hữu Thức (2) Đào Khương (2) Đào Minh Hiệp (2) Đào Phạm Thuỳ Trang (82) Đào Quang Bắc (1) Đào Quý Thạnh (1) Đào Thanh Hoà (14) Đào Thị Quý Thanh (1) Đào Thị Thu Hiền (3) Đào Văn Đạt (31) Đào Viết Bửu (7) Đặng Châu Long (1) Đặng Diệu Thoa (1) Đăng Đăng (1) Đăng Huỳnh (1) Đặng Quốc Khánh (8) Đặng Quý Địch (3) Đặng Tấn Tới (2) Đặng Thị Hoa (2) Đặng Thị Xuân (1) Đăng Trình (1) Đặng Tường Vy (3) Đặng Văn Sử (1) Đặng Việt Trinh (1) Đặng Xuân Xuyến (9) ĐIỂM BÁO (2) Điêu Thuyền (1) Đinh Lốc (2) Đình Thậm (1) Đinh Vương Khanh (4) Đoàn Khương Duy (1) Đoàn Thị Minh Hiệp (4) Đoàn Tuyết Thu (1) Đoản văn (1) ĐỌC SÁCH (23) Đỗ Chiến Thắng (6) Đỗ Duy Hoàng (15) Đỗ Hồng Ngọc (5) Đỗ KIm Dung (1) Đỗ Phu (1) Đỗ Quyên (2) Đỗ Tâm Linh (1) Đỗ Tấn Đạt (2) Đỗ Thị Kim Hải (2) Đỗ Trúc Hàn (1) Đỗ Văn Tiến (1) Đỗ Xuân Phương (1) Đức Linh (1) Đức Tiên (3) Elena Pucillo Truong (6) gan jing world (1) Ghi chép (2) Giang Đình (8) Giang Hiền Sơn (6) Giáo dục (1) Guy de Maupassant (1) Hà Đoàn (2) Hạ Ly (1) Hà Nguyên (2) Hà Nhữ Uyên (2) Hà Phi Phượng (1) Hạ Thi (3) Hà Thị Thu Hằng (1) Hà Tùng Sơn (1) Hải Điểu (1) Hải Miên (3) Hải Phong (2) Hải Thăng (1) Hải Thuỵ (6) Hải Yến (2) Hàm Sơn (1) Hàn Dã Thảo (2) Hàn Du Tử (17) Hàn Hữu Yên (1) Hàn Lâm (1) Hãn Nguyên Nguyễn Nhã (1) Hàn Nguyệt (1) Hàn Phong Vũ (19) Hàn Tín (1) Hạng Vũ (1) Hậu Cốc Ngang (1) Hậu Đậu (1) Hiếu Dũng (1) Hoa Hướng Dương (1) Hoa Mai (2) Hoa Tím Buồn (4) Hoa Tuyết (2) Hoà Văn (10) Hoa Xuyến Chi (1) Hoài Huyền Thanh (53) Hoan Giang (1) Hoàng Anh (6) Hoàng Anh 79 (26) Hoàng Chẩm (53) Hoàng Chẫm (1) Hoàng Đình Quang (2) Hoàng Giao (4) Hoàng Hạ Miên (6) Hoàng Hữu (1) Hoàng Khánh Duy (5) Hoàng Kim (1) Hoàng Kim Chi (1) Hoàng Kim Oanh (2) Hoàng Linh (6) Hoàng Long (2) Hoàng Lộc (8) Hoàng Mẫn (1) Hoàng Minh Tường (2) Hoàng Nghĩa Lược (1) Hoàng Ngọc Xuân (4) Hoàng Nguyên (1) Hoàng Phủ Ngọc Tường (1) Hoàng Thảo Chi (1) Hoàng Thị Nhã (8) Hoàng Thị Thu Thủy (2) Hoàng Trang (1) Hoàng Trần (1) Hoàng Trọng Quý (9) Hoàng Trọng thắng (1) Hoàng Tuấn Sơn (1) Hoàng Tuyên (2) Hoàng Vũ Thuật (1) Hoàng Xuân Hiến (1) Hoàng Xuân Niên (1) Hồ Bích Ngọc (4) Hồ Bích Vân (2) Hồ Đắc Thiếu Anh (1) Hồ Hải (2) Hồ Lê Diêm (1) Hồ Nam (1) Hồ Ngọc Diệp (1) Hồ Nhật Quang (1) Hồ Sĩ Duy (1) Hồ Thanh Ngân (10) Hồ Thế Hà (2) Hồ Thế Phất (3) Hồ Thế Sinh (1) Hồ Tĩnh Tâm (1) Hồ Tịnh Thuỷ (21) Hồ Vũ Khánh Linh (1) Hồ Xuân Thu (3) Hội Nhà văn TP. HCM (1) Hồng Hạnh (3) Hồng Liễu (1) Hồng Phúc (8) Hồng Tâm (10) Huệ Triệu (3) HUMICHI (5) Huy Nguyên (15) Huy Vọng (17) Huy Vũ (1) Huyết Kiệt (1) Huỳnh Dạ Thảo (1) Huỳnh Gia (18) Huỳnh Kim Bửu (1) Huỳnh Minh Lệ (2) Huỳnh Ngọc Nga (1) Huỳnh Ngọc Phước (29) Huỳnh Như Phương (1) Huỳnh Thanh Lan (1) Huỳnh Thị Quỳnh Nga (1) Huỳnh Thúy Thúy (1) Huỳnh Văn Diệu (1) Huỳnh Văn Mỹ (1) Huỳnh Văn Yên (1) Huỳnh Xuân Sơn (3) Hương Đêm (1) Hương Đình (4) Hương Quê Nhà (1) Hương Văn (6) Hửu Thỉnh (1) Irina Polianxkaia (1) James Dylan (4) James Joyce (1) Jeffrey Thai (9) Jerry Thu Trà (7) Kai Hoàng (1) Kate Chopin (1) Kha Tiệm Ly (4) Khả Xuân (1) Khán Võ (2) Khảo Mai (1) khoa học (1) Khổng Trường Chiến (3) Khổng Vĩnh Nguyên (1) KỊCH BẢN (1) Kiên Giang (1) Kiến Giang (12) Kiều Huệ (1) Kim Chuông (4) Kim Dung (2) Kim Ngoan (15) Kim Quyên (1) Kim Sơn Giang (22) Kim Tiết (9) Kim Yến (1) Kỳ Nam (2) Ký sự (14) Lã Bố (1) La Hán (1) La Mai Thi Gia (1) Lạc Thảo (1) Lại Ngọc Thư (1) Lam Giang (3) Lan Anh (1) Lan Phương (1) Lan Thanh (1) Lãng Du (6) Lâm Bích Thuỷ (8) Lâm Cẩm Ái (3) Lâm Hạ (11) Lâm Huy Nhuận (1) Lâm Trúc (30) Lâm Xuân Vi (1) Lâu Văn Mua (1) Lê Ân (5) Lê Bá Duy (9) Lê Đình Danh (79) Lê Đức Hoàng Vân (1) Lê Đức Lang (13) Lê Giang Trần (1) Lệ Hằng (3) Lê Hoài Lương (4) Lê Hoàng (2) Lê Hứa Huyền Trân (39) Lê Khánh Luận (1) Lê Minh Chánh (1) Lê Minh Dung (2) Lê Minh Hải (2) Lê Minh Vũ (3) Lê Ngân (3) Lê Ngọc Phái (1) Lê Ngọc Trác (1) Lê Ngũ Nam Phong (11) Lê Nhựt Triết (8) Lê Phương Châu (30) Lê Quang Trạng (23) Lê Sa Long (2) Lê Thanh Hùng (34) Lê Thanh My (8) Lê Thấu (1) Lê Thị Cẩm Tú (6) Lê Thị Hồng Thắm (1) Lê Thị Kim (1) Lê Thị Ngọc Lệ (1) Lê Thị Ngọc Nữ (32) Lê Thị Thu Hiền (1) Lê Thị Xuyên (13) Lê Thiếu Nhơn (15) Lê Thống Nhất (6) Lê Thụy Phương (2) Lê Tiến Dũng (1) Lê Tiến Mợi (6) Lê Trọng Nghĩa (3) Lê Trung Hiếu (1) Lê Tuân (4) Lê Uyên (1) Lê Văn Hiếu (12) Lê Văn Ngăn (3) Lê Vi Thuỷ (1) Lê Vinh (4) Lê Xuân Tiến (1) Lindsay Polak (1) Linh Lan (7) Linh Lan (Quảng Nam) (8) Linh Phương (3) Linh Thy (2) Long Khánh (4) Long Vương (1) luân hồi (1) Lữ Hồng (3) Lư Nhất Vũ (1) Lương Cẩm Quyên (1) Lương Duyên Thắng (3) Lương Đình Khoa (1) Lương Sơn (27) Lưu Ly (6) Lưu Quang Minh (15) Lưu Thành Tựu (1) Lưu Thị Mười (2) Lưu Xuân Cảnh (2) Lý Khánh Vinh (15) Lý Thành Long (1) Lý Thời Miễn (1) M.T.N.H (7) Mã Nhị Lan (1) Mạc Minh (2) Mạc Tố Hồng (1) Mạc Tường (2) Mai Đức Trung (6) Mai Hạnh (1) Mai Kiệm (1) Mai Loan (12) Mai Nhật (2) Mai Thanh (1) Mai Thị Vân (1) Mai Thìn (3) Mai Tuyết (37) Mang Viên Long (63) Marie Hải Miên (4) Mẫu Đơn (1) Mèo Con (1) Mi Thu (1) Miên Đức Thắng (2) Miên Linh (1) Minh Châu (2) Minh Đan (Lọ Lem Đất Võ) (6) Minh Nguyên (15) Minh Nguyễn (3) Minh Nguyệt (15) Minh Nguyệt (NT) (1) Minh Nhân Tông (1) Minh Vy (25) Mỗi tháng một tác giả và một bài thơ hay (2) Mộng Cầm (8) Mộng Nam (1) Mùa Xanh (3) Mưa (1) Mường Mán (1) MỸ THUẬT (6) My Tiên (1) Mỹ Vân (1) Nam Art (2) Nam Cao (1) Nam Thi (17) Năm Bửu (1) Nấm Độc (1) NCCGL (4) Ngàn Thương (33) Ngày Đẹp Tươi (1) nghệ thuật. (1) nghiên cứu (1) Ngọc Bút (8) Ngọc Diệp (35) Ngọc Thịnh (1) Ngô Càn Chiểu (1) Ngô Cự Chính (2) Ngô Diệp (6) Ngô Đình Hải (7) Ngô Hồng Nhung (1) Ngô Liêm Khoan (1) Ngô Minh Trãi (3) Ngô Nguyên Ngiễm (1) Ngô Thị Hoà (1) Ngô Thị Ngọc Diệp (10) Ngô Thuý Nga (30) Ngô Thúy Nga (16) Ngô Thy Học (7) Ngô Văn Cư (51) Ngô Văn Giảng (11) Ngô Văn Khanh (17) Ngô Viết Hòa (1) Nguyễn (1) Nguyễn An Bình (70) Nguyễn An Đình (4) Nguyễn Ánh 9 (1) Nguyễn Bá Nhân (1) Nguyễn Bích Sao Linh (1) Nguyễn Bình (1) Nguyễn Bính Hồng Cầu (2) Nguyên Cẩn (26) Nguyễn Châu (2) Nguyễn Chinh (4) Nguyễn Công Thụ (2) Nguyễn Công Tùng Chinh (1) Nguyễn Cử Tú Quỳnh (2) Nguyên Diệp (1) Nguyễn Dũng (1) Nguyễn Duy Khương (6) Nguyễn Duy Phương (1) Nguyễn Duy Thịnh (3) Nguyễn Đại Duẩn (2) Nguyễn Đặng Mừng (3) Nguyễn Đăng Thanh (20) Nguyễn Đăng Trình (4) Nguyễn Đình Bảng (1) Nguyễn Đình Trọng (1) Nguyễn Đoan Tuyết (25) Nguyễn Đồng Bội Thảo (1) Nguyễn Đức Chính (5) Nguyễn Đức Cơ (1) Nguyễn Đức Mậu (2) Nguyễn Đức Minh (6) Nguyễn Đức Minh Hùng (10) Nguyễn Đức Nhân (1) Nguyễn Đức Phú Thọ (25) Nguyễn Đức Quyền (4) Nguyễn Đức Tấn (6) Nguyễn Đức Tình (4) Nguyễn Gia Long (1) Nguyên Hạ (11) Nguyễn Hải Thảo (2) Nguyễn Hậu (2) Nguyễn Hiếu (8) Nguyễn Hiếu Học (2) Nguyễn Hòa Hiệp (2) Nguyễn Hoài Ân (1) Nguyễn Hoàng Thức (2) Nguyễn Hồng Diệu (1) Nguyễn Huệ (3) Nguyên Hùng (1) Nguyễn Huy (3) Nguyễn Huy (HD) (1) Nguyễn Huy Khôi (1) Nguyễn Huỳnh (1) Nguyễn Hữu Minh (1) Nguyễn Hữu Phú (1) Nguyễn Hữu Quý (2) Nguyễn Hữu Thuần (4) Nguyễn Hữu Trung (2) Nguyễn Khiêm (1) Nguyễn Khoa Đăng (51) Nguyễn Kiều Lam (2) Nguyễn Kiều Phương (3) Nguyễn Kim Hương (7) Nguyễn Kim Thịnh (1) Nguyễn Lam (2) Nguyễn Lương Vỵ (4) Nguyên Minh (1) Nguyễn Minh Dũng (46) Nguyễn Minh Hoà (1) Nguyễn Minh Khiêm (1) Nguyễn Minh Nguyệt (1) Nguyễn Minh Phúc (47) Nguyễn Minh Quang (5) Nguyễn Minh Thuận (9) Nguyễn Minh Toàn (1) Nguyễn Mỳ (1) Nguyễn Mỹ Nữ (3) Nguyễn Nga (14) Nguyễn Nghiêm (3) Nguyễn Ngọc Dũng (1) Nguyễn Ngọc Đặng (1) Nguyễn Ngọc Hà (4) Nguyễn Ngọc Hưng (6) Nguyễn Ngọc Thơ (31) Nguyễn Ngọc Tư (5) Nguyễn Nguy Anh (21) Nguyễn Nguyên Phượng (69) Nguyễn Nhật Hùng (4) Nguyễn Như Tuấn (14) Nguyễn Phin (23) Nguyên Phong (1) Nguyễn Phú Yên (8) Nguyễn Phượng (2) Nguyễn Phương Dung (2) Nguyễn Quang Quân (8) Nguyễn Quang Tâm (2) Nguyễn Quang Tuấn (1) Nguyễn Quân (2) Nguyễn Quốc Ái (1) Nguyễn Quốc Bảo (1) Nguyễn Quốc Đông (1) Nguyễn Quy (2) Nguyên Tâm (1) Nguyễn Tấn Thuyên (3) Nguyễn Thái An (3) Nguyễn Thái Dương (6) Nguyễn Thái Huy (35) Nguyễn Thành Công (48) Nguyễn Thành Giang (22) Nguyễn Thanh Hải (1) Nguyễn Thanh Huyền (8) Nguyễn Thanh Mừng (1) Nguyễn Thánh Ngã (1) Nguyễn Thành Nhân (18) Nguyễn Thanh Tuấn (7) Nguyễn Thanh Xuân (2) Nguyễn Thế Kiên (1) Nguyễn Thế Kỷ (1) Nguyễn Thị Ánh Huỳnh (2) Nguyễn Thị Bích Phượng (2) Nguyễn Thị Cẩm Thuỳ (3) Nguyễn Thị Chi (2) Nguyễn Thị Diệu Hiền (3) Nguyễn Thị Hải (1) Nguyễn Thị Hằng (6) Nguyễn Thị Hậu (1) Nguyễn Thị Hồng Đào (10) Nguyễn Thị Huệ (1) Nguyễn Thị Kim Huệ (2) Nguyễn Thị Mây (127) Nguyễn Thị Ngọc Hải (1) Nguyễn Thị Ngọc Sen (2) Nguyễn Thị Như Tâm (3) Nguyễn Thị Phụng (27) Nguyễn Thị Thanh Bình (6) Nguyễn Thị Thành Nhân (1) Nguyễn Thị Thanh Toàn (1) Nguyễn Thị Thanh Xuân (1) Nguyễn Thị Thu Ba (23) Nguyễn Thị Thu Hiền (1) Nguyễn Thị Thu Hoài (1) Nguyễn Thị Thu Thuý (3) Nguyễn Thị Thùy Linh (3) Nguyễn Thị Tiết (3) Nguyễn Thị Tuyết (1) Nguyễn Thị Việt Hà (39) Nguyễn Thị Xuân Hương (14) Nguyễn Thu Hằng (1) Nguyễn Thủy (4) Nguyễn Thúy Ngân (13) Nguyễn Thuý Quỳnh (2) Nguyễn Thường Kham (3) Nguyễn Thượng Trí (2) Nguyễn Tiến Đường (8) Nguyễn Trần (1) Nguyễn Trí Tài (40) Nguyễn Trọng Luân (2) Nguyễn Trung (1) Nguyễn Trung Nguyên (1) Nguyễn Tuyển (4) Nguyễn Văn Ân (68) Nguyễn Văn Bút (6) Nguyễn Văn Công (2) Nguyễn Văn Cường (CCK) (4) Nguyễn Văn Hiến (5) Nguyễn Văn Hoà (5) Nguyễn Văn Hòa (1) Nguyễn Văn Học (53) Nguyễn Văn Ngọc (1) Nguyễn Văn Thanh (1) Nguyễn Văn Thành (1) Nguyễn Văn Thảo (17) Nguyễn Văn Toan (1) Nguyên Vi (1) Nguyễn Việt Hà (2) Nguyễn Vinh (1) Nguyễn Vĩnh Bình (3) Nguyễn Xuân Cảm (3) Nguyễn Xuân Dương (1) Nguyễn Xuân Khánh (1) Nguyễn Xuân Thuỷ (1) Nguyễn Xuân Thủy (1) Nguyễn Xuân Tư (3) Nguyệt Linh (5) Nguyệt Quế (1) Ngưng Thu (44) Nhã Ngọc (1) Nhã Thiên (7) nhà Thương (1) Nhân Hậu (2) NHÂN VẬT (1) Nhật Nguyệt Xuân Hương (1) Nhật Quang (17) Nhất Sinh (1) Nhật Vũ (1) Nhi Hạ (1) NHỚ THUỞ ẤU THƠ (37) Như Hoài (4) NHỮNG ÁNG VĂN HAY VỀ LÀNG QUÊ VIỆT NAM (7) NHỮNG NGƯỜI BẠN ĐÂT THỦ (6) NHỮNG NGƯỜI THỰC HIỆN HQN (5) Nông Quốc Lập (2) NP phan (1) Nửa Đời hư (1) NỬA THÁNG MỘT TÁC GIẢ VÀ MỘT BÀI THƠ HAY (38) nước (1) O. Henry (1) P.N. Thường Đoan (1) Pearl (1) Phạm Ánh (33) Phạm Anh Xuân (3) Phạm Bá Nhơn (2) Phạm Cao Hoàng (1) Phạm Đình Nghi (1) Phạm Hổ (1) Phạm Hữu Hoàng (20) Phạm Kiều Hưng (1) Phạm Lâm (1) Phạm Lê Tường Vi (1) Phạm Minh Dũng (14) Phạm Minh Hiền (9) Phạm Minh Thuận (10) Phạm Mỹ (1) Phạm Ngân (3) Phạm Như Vân (1) Phạm Phan Hòa (1) Phạm Phương Lan (1) Phạm Quỳnh An (1) Phạm Thái Ba (4) Phạm Thị Hải Dương (9) Phạm Thị Liên (1) Phạm Thị Mỹ Liên (30) Phạm Thị Phương Thảo (3) Phạm Thuý (6) Phạm Trần Ái Linh (4) Phạm Trung Tín (2) Phạm Tuấn Vũ (29) Phạm Tử Văn (21) Phạm Văn Phương (16) Phạm Văn Thạnh (1) Phạm Vũ (1) Phan Anh (12) Phan Cung Việt (1) Phan Đức Nam (1) Phan Hoài Thương (1) Phan Hoàng (2) Phan Huỳnh Điểu (1) Phan Hữu Lý (1) Phan Khanh (2) Phan Mai Thư Nhã (6) Phan Nam (20) Phan Quỳnh Như (1) Phan Sửu (1) Phan Tấn Lược (6) Phan Thanh Cương (2) Phan Thị Huỳnh Trang (2) Phan Tiên Phát (1) Phan Tình (1) Phan Trang Hy (25) Phan Văn Bình (1) Phan Văn Thạnh (1) Phan Văn Thuần (3) Phan Vĩnh (1) phần 1 (1) phần 2 (1) phần 3 (1) phần 4 (1) Phiêu Vân (1) Phong Dương (2) Phong Điệp (1) Phỏng vấn (7) Phú Ngọc (1) Phú Quang (3) Phú Xuân (8) Phùng Gia Lộc (1) Phùng Hiếu (10) Phùng Hiệu (1) Phùng Hoàng Chương (1) Phùng Phương Quý (7) Phùng Văn Khai (1) Phước Vũ (1) Phương Phương (10) Phương Uy (5) Quan Thế Âm (1) Quảng Ngọc (1) Quảng Ngôn Lê Ngữ (1) Quang Thám (1) Quang Tuấn Dũng (9) Quốc Hùng (2) Quốc Tuyên (1) quy luật dịch (1) Quỳnh Lệ (1) Quỳnh Nga (16) Quỳnh Trâm (1) Rason Helmandollar (1) Raymond Carver (1) Raymond Thư (1) Rêu (Cao Hoàng Từ Đoan) (13) SÁCH BẠN VĂN (71) SARAH HALL (1) SINH NHẬT (1) Song Ninh (11) Sông Hương (11) Sông Lam (1) Sông Song (8) Sơn Tịnh (2) Sơn Trần (15) Sruthi Thekkiam (1) T.T.Hiếu Thảo (22) Tạ Nghi Lễ (1) Tạ Thị Hoa (14) Tam quốc diễn nghĩa (4) TẢN VĂN (230) TẠP BÚT (612) Tạp chí Văn Mới (1) TẠP CHÍ VN BÌNH DƯƠNG (11) Tashi Dawa (1) Tâm Lãng (1) Tâm Nhiên (2) Tấn Hòa (1) Tần Khánh (4) TẬP SAN ÁO TRẮNG (39) Tập san Văn học nghệ thuật Hương Quê Nhà (1) Tây bá hầu Cơ Phát (1) Tây Du Ký (1) Tây Sơn bi hùng truyện (2) Thạch Anh (2) Thạch Cầu (1) Thạch Đà (7) Thạch Lam (1) Thạch Sene (5) Thái An Khánh (2) Thái Hoà (1) Thanh Bình Nguyên (27) Thành Dũng (1) Thanh Hải (1) Thanh Huyền (2) Thanh Lương (2) Thanh Minh (4) Thanh Phong (1) Thanh Sơn (1) Thanh Thảo (3) Thanh Trắc Nguyễn Văn (42) Thanh Tùng (7) Thành Văn (3) Thạnh Văn (1) Thanh Xuân (2) Thảo Nguyễn (1) Thâm Tâm (1) Thần Y (1) Thi Ngọc Lan (1) Thiên Ân (1) Thiên Di (5) Thiên Sơn (1) Thiên Thần Áo Trắng (7) Thiên Tôn (10) Thiên Trần (1) Thiệp chúc mừng năm mới (4) Thiệp chúc Tết (3) Thiệp mừng (3) Thông báo (1) Thơ (3139) Thơ Lê Nhựt Triết (1) THƠ MỜI HOẠ (7) THƠ PHỔ NHẠC (100) Thời sự Văn nghệ (6) Thu Dung (3) Thu Hằng (1) Thu Hiền (1) Thu Hoài (1) Thu Nga (1) Thuận Thảo (8) Thuận Yến (1) Thục Minh (7) Thuỳ Anh (13) Thuỵ Du (1) Thụy Du (3) Thuỳ Dương (1) Thùy Dương (1) Thủy Điền (1) Thuỳ Nhân (1) Thư cảm ơn (1) Thư ngỏ (1) THƯ NGỎ CỦA HQN (2) Thư tin (285) THƯ VIỆN TÁC GIẢ (1) Tiểu luận (4) Tiểu Mục Đồng (1) Tiểu Nguyệt (5) Tiểu thuyết (107) Tiêu Tương (1) Tin buồn (2) TIN VĂN (2) Tịnh Bình (19) Tịnh Minh Tiến (2) Tô Hồng Phương (1) Tô Kiều Ngân (1) Tố Mai (1) Tô Minh Yến (21) Tôn Nữ Hỷ Khương (2) Tôn Thất Út (2) Tôn Tư Mạc (1) Tống Ngọc Hân (1) Tống Xuân Tám (1) Trà Bình (4) TRABATHA (1) Trác Phi (1) Trang Linh (1) Trang Lộc (1) Trang Thơ Chào Xuân Mậu Tuất 2018 (1) TRANG THƠ CHỦ NHẬT (519) Trang Thơ Đón Xuân Đinh Dậu 2017 (1) TRANG THƠ ĐƯỜNG LUẬT (16) Tranh ảnh (3) Trầm Mặc (4) Trần Anh Dũng (1) Trần Bảo Định (4) Trần Băng Khuê (1) Trần Biên Thùy (1) Trần Dần (1) Trần Duy Đức (17) Trần Dzạ Lữ (4) Trần Định (1) Trần Đình Sử (2) Trần Đoàn Luận (1) Trần Đức ÁI (2) Trần Đức Hiển (1) Trần Đức Tín (1) Trần Hà Nam (4) Trần Hoàng Vy (2) Trần Hồng Vân (5) Trần Huiền Ân (2) Trần Huy Minh Phương (2) Trần Hữu Du (1) Trần Hữu Hội (17) Trần Kim Đức (5) Trần Kim Loan (2) Trần Kim Quy (1) Trần Lê Sơn Ý (2) Trần Linh Chi (1) Trần Long Thạch (1) Trần Lưu (1) Trần Mai Hường (11) Trần Mạnh Hảo (1) Trần Minh Nguyệt (16) Trần Năm (1) Trần Ngọc Hồ Trường (4) Trần Ngọc Mỹ (11) Trần Nguyên Hạnh (6) Trần Nhã My (2) Trần Như Luận (3) Trần Nhương (1) Trần Phù Nam (1) Trần Quang Dũng (4) Trần Quang Khanh (12) Trần Quang Lộc (1) Trần Quang Ngân (10) Trần Quốc Tiến (8) Trần Quốc Toàn (1) Trần Quốc Việt (1) Trần Tâm (7) Trần Thái Hưng (5) Trần Thanh Hải (3) Trần Thành Nghĩa (1) Trần Thế Nhân (13) Trần Thị Bích Thu (1) Trần Thi Ca (9) Trần Thị Cổ Tích (2) Trần Thị Huệ (1) Trần Thị Huyền Trang (3) Trần Thị Ngọc Hồng (1) Trần Thị Thanh (5) Trần Thị Thắng (1) Trần Thị Thương Thương (4) Trần Thị Trúc Hạ (1) Trần Thị Uyên (7) Trần Thiện (3) Trần Thiện Tuấn (1) Trần Thoại Nguyên (2) Trần Thuận (7) Trần Thúy Lành (6) Trần Thuỳ Trang (1) Trần Thư (1) Trần Thương Nhiều (1) Trần Trọng Hưng (2) Trần Trọng Tân (1) Trần Trọng Vũ (2) Trần Tuấn Anh (2) Trần Tuấn Thanh (10) Trần Vạn Giã (2) Trần Văn Bạn (16) Trần Văn Nhân (5) Trần Văn Thiên (1) Trần Việt (1) Trần Viết Dũng (11) Trần Võ Thành Văn (24) Triết học (2) Triều Âm (2) Triều Châu (1) Triều La Vỹ (2) Triệu Lam Châu (1) Triệu Từ Truyền (30) Trịnh Bửu Hoài (106) Trịnh Duy Sơn (2) Trịnh Hoài Linh (5) Trịnh Huy (4) Trịnh Thuỳ Mỹ (1) Trịnh Tuyên (1) Trịnh Viết Hiền (1) Trịnh Viết Hiệp (1) Trịnh Yến (2) Trọng Mật (2) trụ vương (1) Trúc Giang (4) Trúc Lập (1) Trúc Linh Lan (2) Trúc Thanh Tâm (12) Trúc Thuyên (3) trung quốc (1) Trung Trung Đỉnh (1) Trung Y (1) Truong Nguyen (1) Truyện dài (10) TRUYỆN DỊCH (15) Truyện ký (2) TRUYỆN NGẮN (1173) TRUYỆN VỪA (14) Trương Công Tưởng (16) Trương Diễm Phiến (1) Trương Đình Phượng (8) Trương Đình Tuấn (3) Trương Hồng Phúc (14) Trương Huỳnh Như Trân (2) Trương Lan Anh (1) Trương Nam Chi (5) Trương Thanh Cường (2) Trường Thắng (65) Trương Thị Thanh Tâm (22) Trương Thị Thúy (2) Trường Thịnh (6) Trương Tri (2) Trương Văn Dân (21) Trương Viết Hùng (1) TTM (1) Tuấn Nguyễn (7) Tuấn Quỳnh (3) Tuệ Mỹ (1) Tuti (2) Tuỳ bút (2) TÙY BÚT (120) Tuyết Nhung (1) Tuyết Vân (1) tứ đại mỹ nhân (1) Tường Vi (1) TX (1) Út Lãng Tử (1) Uyên Khuê (2) Uyên Minh (1) Uyển Phan (1) Vạn Lộc (1) Vành Khuyên (1) Văn (2469) Văn Công Mỹ (2) văn hóa truyền thống (5) Văn học nước ngoài (11) Văn Lưu (1) Văn Nguyên (1) Văn Nguyên Lương (7) Văn Nhược Ba (1) Văn Thạnh (2) Văn Thành Lê (1) Văn Thắng (23) Văn Trọng Hùng (1) Vân Đồn (3) Vân Giang (12) Vân Khanh (2) Vân Phi (32) Vân Tùng (2) Vi Ánh Ngọc (2) Vi Quốc Hiệp (1) Victor Remizov (1) VIDEO CLIP (2) Viễn Trình (25) Việt Quỳnh (1) Việt Trang (1) Việt Trương (1) Vĩnh Sơn (7) Vĩnh Thông (43) Vĩnh Tuy (21) Võ Bá Cường (1) Võ Chân Cửu (17) Võ Chí Nhất (3) Võ Công Liêm (1) Võ Diệu Thanh (18) Võ Dõng (1) Võ Đông Điền (4) Võ Hà (1) Võ Hạnh (2) Võ Mỹ Cát (1) Võ Ngọc Thọ (4) Võ Như Văn (3) Võ Thị Nga (13) Võ Thị Thu Thủy (1) Võ Thuỵ Như Phương (15) Võ Văn Hoa (1) Võ Văn Luyến (1) Võ Xuân Phương (3) Vũ Bình Lục (1) vũ đạo (1) Vũ Đình Huy (9) Vũ Đình Liên (1) Vũ Đình Minh (1) Vũ Đình Nguyệt (2) Vũ Đình Thung (2) Vũ Đức Trọng (1) Vũ Hạ (1) Vũ Hạnh (3) Vũ Hùng (2) Vũ Miên Thảo (5) Vũ Thành An (1) Vũ Thị Huyền Trang (115) Vũ Thụy Khuê (8) Vũ Trọng Quang (1) Vũ Trọng Tâm (2) Vũ Trọng Thanh (1) Vương Doãn (1) Vương Hạnh (1) Vương Hoài Uyên (4) Vương Tâm (3) Xanh Nguyên (4) Xuân Đài (1) Xuân Phong (6) Xuân Phương (1) Xuân Tiến (20) Ý Thu (3) Yên Kha (7) Ziken (2)
-------------------------------------------------------------------------
+ 817 TÁC GIẢ CÓ BÀI ĐĂNG TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
-------------------------------------------------------------------------