HÃY NHÌN LẠI ANH ĐI - Truyện ngắn Bùi Đức Ánh

Nhà thơ Bùi Đức Ánh


Chẳng có gì nguyên vẹn, chẳng một ai đặc biệt, anh và cô, đến rồi đi, cảm xúc lúc rời tay mới là thứ thật lòng nhất hai người dành cho nhau… Đâu ai đủ niềm tin kiên định mà tiếp tục cùng nhau bước tiếp trên đoạn đường dài phía trước mà thứ ánh sáng soi rọi nhỏ nhoi đến mức có thể vụt tắt đi bất cứ lúc nào. Yêu thương đủ đong đầy để lấp hết nỗi tuyệt vọng sao? Sự thật đôi khi trái đắng…
Biết thứ ngọt ngào mà người mang đến là chắt chiu thật thà hay chỉ hao hao như trăm ngàn phẩm màu pha đường hóa học, có được nhiều lại trở nên thừa thải và rồi một ngày lại vô tình lấy đi của ta một thứ gì đó quan trọng. Anh yêu cô, bốn năm ròng rã. Dù là ngày nắng, ngày mưa, hay những ngày bất chợt nước mắt cô rơi nhiều, anh đều yêu cô bằng tất cả những gì anh có. Mà lúc đó sinh viên nghèo, gia đình có mọi thứ chỉ thiếu mỗi điều kiện, thì làm gì có nhiều, mỗi thứ một chút, tình cảm trong anh đong đầy cho cô từng ngày. Lúc còn ngồi trên ghế giảng đường, mọi lo toan cũng chỉ đơn thuần dừng lại ở tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn, còn tương lai dài dằng dặc phía trước cứ để ngày mai. Bởi hiện tại anh luôn có cô cùng chung bước đi, cùng nhau san sẻ những muộn phiền, âu lo của những ngày tháng mới chập chững bước vào đời, đang học cách tự lo cho bản thân. Lúc còn đi học, anh vẫn hay đi làm thêm, tự lo thêm cho bản thân và lo thêm cho những cuộc hẹn hò đơn giản giữa hai người, có lẽ cô thương anh vì sự chịu thương chịu khó. Để rồi một ngày anh tự hỏi bản thân… Có hay không ranh giới giữa giàu và nghèo, có hay không yêu thương và thương hại, có hay không anh-cô và khoảng cách?
Đầu thu, những trận mưa cứ lai rai kéo dài từ ngày này sang ngày khác, góc phố nhỏ u buồn tách biệt với thành phố phồn hoa ngoài kia. Mưa vẫn rơi, xe ngoài đường vẫn chạy, hình như chỉ có đôi mắt của cô chơm chớm buồn khó tả. Tựa đầu vào thành ghế, cô lặng nhìn phố xá qua ô cửa kính trong suốt, từng hạt mưa rơi tách tách bám lên rồi trượt dài trên lớp cửa kính trước mắt cô. Bất giác nước mắt cũng lăn dài. Anh đến, bình yên nhìn cô một lúc lâu, cô thật đẹp, trong mắt anh và trong mắt bao chàng trai khác chắc chắn cũng như vậy, bóng hình ấy lúc thân quen lúc xa lạ. Anh bước đến bên cô, xoa xoa đôi bờ vai gầy của cô, anh hỏi nhỏ: “Em sao vậy?”. Cô lau vội nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo, nửa hư nửa thực. Tựa như gió, nhẹ nhàng mà lành lạnh cô lắc đầu, mắt cô nhìn xa xăm đến hững hờ. Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, đôi tay nhỏ bé siết chặt cốc cà phê còn đang bay khói… Sương khói, mây đen, mưa nhiều như mờ đi hình ảnh cũ, mờ cả những kỉ niệm đôi ta đã từng. Cô buông giọng lạnh tanh:
- Chúng ta chia tay đi…
Anh như không tin vào tai mình, cố gắng không để mình mất bình tĩnh, anh cười hiền nhìn cô:
- Nhìn anh đi. Em đừng đùa như vậy… Chúng ta yêu nhau mà sao lại chia tay? Anh đã làm gì sai à?
Cô nhìn anh, đôi mắt vô hồn, đôi đồng tử chẳng còn giãn ra như những lần cô nhìn anh đầy yêu thương, trìu mến nữa. Cô quét mắt nhìn anh, một lượt, từ trên xuống dưới, rồi tự cười mình.
- Áo anh sờn vai, bạc màu rồi, giầy của anh đã bao lâu rồi chưa đánh nhỉ? – Cô cười khẩy.
Anh im lặng, nhìn lại mảng áo trên vai đã phai màu qua nhiều nước giặt, màu đã sờn cũ bởi sự bào mòn của thời gian, đôi giầy ngày nào cũng mang vội cho kịp giờ làm thêm, anh làm sao còn tâm trí bận tâm đến những thứ như thế này được. Có lẽ anh đã quá hững hờ với bản thân, nhưng điều đó đâu đồng nghĩa với việc anh không bận lòng quan tâm đến cô để giờ đây cô đâm hàng ngàn nhát dao vào tâm trí anh như thế. Đau nhói. Cô ngồi chéo chân, giọng điệu vẫn đều đều nhưng dường như có thêm hơi lạnh xa xôi của gió đông làm lòng anh tê tái:
- Đến bản thân mình, anh cũng không tự lo được nữa mà… - Cô nhếch môi, đá ánh mắt về hướng khác, tránh cái nhìn của anh.
-Anh à… Đến bây giờ thì em mới biết bản thân mình thật ngu ngốc, cứ dấn thân vào một bờ vai chẳng đủ vững chãi để em tựa vào mãi. Anh phải làm sao thì mới lo nỗi cho em khi chính mình anh cũng không lo được? Hai năm rồi, anh tốt nghiệp lâu như vậy rồi tại sao vẫn chưa tìm được một việc làm đàng hoàng. Em nhận ra một điều từng có một thời em yêu anh nhiều đến phi lí và phung phí quá nhiều tuổi trẻ, còn bây giờ thứ cảm xúc tồn tại trong tim em là gì vậy hả anh? Chắc anh biết câu trả lời, em lo lắm, lo cho tương lai đôi mình nhiều lắm. Bởi vậy nên mình dừng lại ở đây có được không?
- Em cho anh thời gian đi… Anh sẽ cố gắng, anh sẽ tìm việc, anh sẽ lo được cho em mà…
- Anh muốn tôi phải chờ bao lâu nữa đây? Một tháng? Một năm hay mười năm nữa? – Cô gắt gỏng.
- Anh xin lỗi nhưng anh yêu em… Anh yêu em rất nhiều. Em hứa sẽ bên cạnh anh mãi sao bây giờ lại như vậy? – Anh vò mái tóc rối, nhìn cô mà lòng đẫm lệ.
- Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa hết. Chúng ta kết thúc ở đây. Đừng tự làm khổ nhau thêm nữa. – Bỏ lại anh giữa vô vàn cảm xúc hỗn độn, cô cầm chiếc túi hàng hiệu đáng giá cả ngàn đô la bước đi, không ngoảnh mặt lại dù một lần.
- Ngọc… Ngọc à… Em nghe anh nói… - Anh đuổi theo, cầm lấy tay cô níu lại.
- Anh muốn gì nữa? Buông tay tôi ra, làm ơn chỉ cần anh tha cho tôi thôi. Để tôi yên… - Cô giật phăng tay mình ra khỏi tay anh.
- Anh nói cho anh thời gian mà… - Anh cầm chặt bờ vai cô, nói nhỏ.
- Nhìn lại anh đi… Đến quần áo mới anh cũng không có để mặc thì cho anh thời gian để làm gì? Đợi anh trở thành một kẻ ăn mày rồi bảo tôi cùng đi xin ăn với anh à? – Cô mất bình tĩnh lớn tiếng, đẩy người anh ra xa.
Cùng lúc đó, lúc mà tinh thần anh suy sụp nhất, lại thấy bản thân mình yếu đuối, anh như muốn ngã quỵ xuống đây mà thôi. Chị phục vụ trong quán cà phê, đuổi kịp hai người ra tận đây, rồi lịch sự cúi đầu nói:
- Xin lỗi nhưng quý khách cần thanh toán tiền trước khi rời quán ạ!
Anh sực nhớ, rồi đưa tay vào túi quần tìm bóp tiền. Từng giây từng phút trôi qua dài như cả thế kỉ, anh mệt mỏi thở dài mà nghe lòng chùng xuống.
- Anh không mang theo tiền. – Đôi mắt anh dường như đã không còn ánh sáng nữa, anh mệt mỏi trả lời.
- Đi hẹn hò với bạn gái mà anh lại không mang theo tiền ư? À… Tôi quên. Anh làm gì có tiền mà mang theo? Tại sao tôi lại đi yêu một người nghèo rớt như anh? Anh không thể chăm sóc cho tôi, anh không thể lo cho tôi mọi thứ… - Cô bực bội lấy tiền thanh toán cho chị phục vụ, cũng không quên rủa xả anh…
- Anh hứa… Sau này anh sẽ bảo bọc cho em mà Ngọc…
- Hứa? Tôi ngán anh đến tận cổ rồi. Anh sống cứ như trong phim ấy? Cái tôi cần là hiện tại, là anh lo được cho tôi, anh hiểu chưa? Anh sẽ chỉ thất bại thôi.– Cô hét lớn trong màn mưa bay bay cứ như sợ anh không nghe rõ từng lời đay nghiến của cô.
Cô quay gót, không nói thêm một lời nào nữa, bỏ đi. Mái tóc dài bay bay trong gió, giây phút đó anh thấy cô xa vời đến không thể nào ngờ được. Anh đứng chôn chân, nhìn phố xá, nhìn dòng người đông đúc qua lại, mình anh nơi đây lạc lỏng. Có những việc chẳng bao giờ ta lường trước được, có những con người ta chẳng còn muốn níu giữ nữa. Là cô thay đổi, là cô cạn lòng tình nhạt. Ánh mắt anh nhìn xa xăm, tay cầm chặt, đôi lúc tổn thương lại trở thành sức mạnh. Mưa nặng hạt…
Có những người yêu nhau nhưng buộc phải chia ly, rẽ khác hướng đi mà nghe lòng nặng chùng trên từng bước chân giẫm mòn kỉ niệm. Mà không, cô đâu còn yêu anh, cô yêu vật chất. Bởi vậy nên, tay rời tay như thả như buông như chưa hề mất mát, mặc cho kỉ niệm ngơ ngác nằm lại như một đứa con hoang. Tại sao giữa muôn vàn yêu thương cô lại chọn anh để từ bỏ. Sẽ có một ngày cô hối hận vì đã nỡ sang ngang.
Sức mạnh của thời gian là thay đổi mọi thứ. Chẳng phải con người ta từ khi đến với cõi đời này cho đến lúc xa lìa thế giới vẫn ở trong trạng thái tay trắng, lòng trần và trái tim đập non yếu thưa thớt sao? Chẳng mang theo hay giữ cho riêng mình được một điều gì cả. Cho nên cứ kiên tâm mà bước tiếp.
Hà Nội. Hai năm sau. Cũng chỉ hai năm, khoảng thời gian không dài cũng không ngắn chỉ lưng chừng nhưng cũng đủ để con người ta đánh giá được nhau. Chẳng có gì thay đổi nhiều, chỉ là một vài thứ quan trọng đã biến đổi. Như anh, như bộ quần áo trên người anh đang mặc. Bình thường giản đơn đến khó nghĩ. Chỉ là một bộ com lê đen, sơ mi trắng, đôi giầy bóng láng, cà vạt thắt ngay ngắn, mắt kính đen sang trọng. Anh bước xuống xe, bước xuống nơi mà đã lâu rồi anh không muốn quay lại. Nơi đây đượm màu buồn xen lẫn vào gió thu lành lạnh. Hà Nội đẹp nhất về đêm, mình anh lang thang từng ngõ ngách nhỏ đã từng là quen thuộc. Cũng chẳng biết đường đi là do con tim hay lí trí dẫn lối mà anh lạc bước giữa phố đông người qua lại, anh đi về một hướng khác ngược lại với con đường xưa. Vốn dĩ muốn né tránh. Có những thứ không muốn nhưng nó vẫn đến, đôi khi còn đến cả những lúc mà ta không muốn nhất. Trời đổ cơn mưa bất chợt, nhỏ thôi nhưng đủ lạnh, đủ làm con người ta có cảm giác muốn rời xa. Anh dừng lại dưới mái hiên nhỏ của một quán cà phê, đáng lẽ anh có thể vào bên trong nhưng bỗng nhiên lại muốn nhìn cảnh vật dưới mưa, mọi thứ như được gột rửa sạch sẽ, lại tinh khôi như chưa từng có một vết bụi.
Khoảng cách giữa con người với con người đâu phải được tính bằng ki lô mét… Nó được tính bằng độ xa giữa hai trái tim. Anh cứ đứng đó, nhìn màn mưa, nhìn thấu cả quá khứ, bất giác lại nở một nụ cười vô hồn. Ngẩn người nhìn mưa trút xuống, anh không có ý định rời đi cho đến khi có ai đó gọi tên mình:
- Huy…
Anh thẫn thờ một lúc lâu, mới biết có người đang đứng cạnh mình, anh nhìn cô gái trước mắt qua cặp kính đen, im lặng, anh chẳng muốn nhìn nữa. Đã đến nước này rồi thì người lạ, người quen, người thương, người dưng chung quy cũng chỉ là một. Cảm xúc trong anh bây giờ là gì chứ? Mệt mỏi, anh chẳng muốn đối diện, cũng chỉ muốn cho người ta thấy anh không thất bại, nhưng mà không phải ngay lúc này. Mà bản thân anh biết chắc cô cũng đã tự hiểu ra. Cho nên anh nhếch miệng, nheo mắt tự cười với bản thân rồi quay người bước đi.
- Huy… Là anh sao? Là anh thật rồi… - Cô níu áo, xoay người anh lại, nhìn nghi hoặc.
Anh tháo mắt kiếng xuống, nhìn cô với ánh mắt bình thường nhất có thể. Cũng chẳng buồn mở miệng trả lời.
- Wow… Lâu rồi nhỉ? Ý tôi là anh đã trúng số à? Hay gặp vận may nào vậy? – Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, buông vài câu nghi vấn dở hơi đến buồn cười.
Vẫn nhìn cô, nhưng anh lặng thinh, nhìn cách cô nói chuyện hệt như ngày ấy. Rốt cuộc thì cô chẳng hề tôn trọng anh. Yêu mà không có sự tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau thì có lẽ cách giải quyết tốt nhất là nên từ bỏ. Cô vẫn thao thao bất tuyệt về những điều thật trong thâm tâm anh chẳng muốn nghe.
- À… Tôi lấy chồng rồi đấy. Chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh đấy. Lương tháng hai mươi triệu đấy. – Mỗi chữ “đấy” của cô tự nhiên lại cứa nhẹ vào tim anh. Đã từng có một thời anh yêu cô nhiều đến vô lí. Còn bây giờ, người đổi thay cho nên đừng hỏi vì sao cảm xúc trong anh nhạt nhòa.
- Anh bây giờ làm gì rồi? – Cô tiếp tục bắt chuyện.
Gió lay tán cây hoa sữa đu đưa theo mùi hương nồng nàn đến khó chịu, mưa theo gió lướt đi giữa không trung, rơi nhiều xuống mặt đất.
- Sếp… - Một người nữa xuất hiện như giải vây cho anh ngay lúc này.
- Sếp khỏe không? – Cậu ta đưa tay ra bắt tay với anh, lịch sự cúi chào.
- Cảm ơn. Tôi khỏe. Công việc của anh vẫn tốt chứ? – Anh điềm đạm trả lời, không quên hướng mắt nhìn về cô. Thật ra thì bây giờ cảm giác trong anh không phải là hả hê, anh chỉ đang khẳng định địa vị và dấu chân của mình qua thời gian mà thôi. Và vì điều đó sẽ làm một ai đó tự xấu hổ, tự biết mình chẳng còn một chút trọng lượng nào trong tim anh nữa rồi.
- Đây là sếp của anh. Người đang quản lí dự án anh đang làm. Hôm nay sếp của anh có chút công việc cần giải quyết ở đây. – Cậu ta giới thiệu anh với cô, người mà bây giờ có lẽ anh cũng chẳng muốn làm quen lại.
- Thưa sếp… Đây là Ngọc, vợ của tôi. Mời sếp cùng dùng cà phê với chúng tôi. – Cậu ta mời mọc.
- Đây là vợ anh? – Thản nhiên nhất có thể, anh vờ như không biết, anh nhìn cô rồi lại nhìn cậu ta buông giọng hỏi, lại từ từ ngồi xuống. Mặc cho đôi mắt cô cứ chằm chằm nhìn anh, nhưng ngay lúc này đây tại sao phải né tránh. Nhìn bộ dạng cô đi, chắc đang thất thần lắm, bờ môi khẽ run và đôi mắt bỗng chốc cụp xuống, cô chẳng thể nói thành lời nữa rồi.
Cuộc trò chuyện giữa ba người hay đúng hơn là cuộc trao đổi ánh mắt, chỉ mình chồng cô là có thể nói nhiều nhất.
- Sếp của anh rất tốt. Anh ấy rất nặng tình. Lúc trước anh ấy từng yêu một cô gái rất chân thành. Nhưng cô ta lại yêu tiền và từ bỏ anh ấy. Nếu bây giờ biết được sếp thành công thế này chắc chắn cô ta sẽ rất hối hận. Loại đàn bà như cô ta thì tốt nhất không nên cần. Cũng may sếp không dính phải cô ta. – Anh ta vừa bỏ đường vào cốc cà phê của anh vừa khuấy đều và cứ nói.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng bỗng nhiên mưa ngừng rơi, gió thổi bay đi những chiếc lá thu đã cũ. Anh chỉ nhìn cô lần cuối, nhìn sắc mặt cô thay đổi, nhìn những yêu thương một thời giờ đây tan biến.
Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét không biết đâu là giới hạn. Là hết tôi, hết người, hết lạ, hết quen, là hết thân thương, là hết chung đường. Là hết, vậy thôi…”

B.Đ.A (TP. HCM)


Read more…

MEN TÌNH SAY - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

 
                 
Một chút rượu có quên đi nỗi nhớ 
Một chút tình có làm ấm trái tim 
Uống một mình rồi khe khẽ gọi tên 
Nhớ hay quên muốn cùng ai đối ẩm 

Rượu chưa cạn vì môi còn chưa thấm 
Tình chưa nồng sao lại để ly tan 
Đừng vội đi trong ánh mắt ngỡ ngàng 
Cho con tim mồ côi trong đêm vắng 

Rượu còn đây ta chia nhau chén đắng 
Men tình say sẽ thấy ngọt mềm môi 
Đừng nhé anh! Khi tim mở ngõ rồi 
Hương vị lạ làm ta say ngây ngất 

Hãy giữ lấy lời thì thầm chủ nhật 
Đi bên nhau trong nắng nhạt ban chiều 
Gío mơn man bờ tóc lệch liêu xiêu 
Mà cứ ngỡ môi ai vừa chạm má 

Rượu cạn bầu khi tình nghe hối hả 
Ta biết say bởi men rượu hay tình 
Tay gối đầu giọt lệ chợt rơi nhanh 
Trái hạnh phúc sẽ có ngày cũng chín.
           
T.T.T.T (Mỹ Tho)
Read more…

SẮC MÀU TÌNH YÊU - Truyện ngắn Nguyễn Thị Mây


Nguyễn Thị Mây





Một lần, trong cơn say rượu, thằng em kết nghĩa lè nhè:
- Này, chị tưởng chị sáng tạo... văn học đấy à? Lầm to!
Tôi ngượng ngùng:
- Eo ơi, chị có tưởng vậy bao giờ. Chú lầm rồi.
Nó nói như quát vào mặt tôi:
- Không, tôi không lầm. Chị không có sáng tạo gì ráo. Chị chỉ là một người ghi chép.
Biết cãi với người say chỉ thêm tức, tôi đấu dịu:
- Ừ, thì ghi chép, cũng đúng!
Nó chồm tới, cặp mắt đỏ ngầu:
- Phải! Ghi chép thôi! Chị nhìn lại đi, tác phẩm của chị thế nào? Nói lên điều gì? Chỉ có mỗi một vấn đề giáo dục cứ được lặp đi lặp lại, nhào nặn, vo tròn, bóp méo!
Cảm thấy bị xúc phạm nhưng tôi cố gắng nghĩ rằng đấy chỉ là rượu nói, không phải thằng em kết nghĩa muốn làm mình đau đớn. Im lặng! Tưởng tôi ngủ gật, nó vỗ mạnh vào vai tôi:
- Phải không chị?
- Phải!
Tôi gật đầu. Mong nó về quách cho xong. Nhưng, nó lại thản nhiên bật bếp gas, bắc ấm nước lên. Nó định châm trà. Vậy là khổ! Sắp phải chịu đựng. Nghe và nghe! Không gì chán cho bằng nghe một người say nói. Liên miên. Nhắc đi nhắc lại mãi những câu mà nghe đã thuộc lòng. Đã vậy, còn phải nhìn khuôn mặt đỏ rật như da gà chọi đang cơn say máu. Phải giật mình thon thót khi cặp mắt đỏ quạch trợn trừng, trợn trạo cứ nhắm thẳng vào mình. Phải ngó hai cánh mũi phập phồng, giần giật, hỉnh lên. Và, phải ngửi mùi chua loét phà vào mặt mình. Tôi ngao ngán tựa lưng vào thành ghế, vòng tay ra sau ót, đỡ lấy cái đầu tội nghiệp của mình. Nước sôi, nó tự động lấy một vốc trà ném vào bình. Nhiều cọng trà rơi lợt đợt ra ngoài, chẳng buồn nhặt, nó châm nước. Bật cười hô hố khi thấy nước tràn ra ngoài, khiến cho những cọng trà vương vãi trên bàn cựa mình xòa lá mềm mại.
Thế là đi đời cái khăn trải bàn mới mua. Lớp nhựa sẽ co lại rúm ró như mặt bà già. Đoán được ý tôi nó hất hàm:
- Mai, em mua cái khác đền cho.
Nguýt xéo, giọng tôi nhắm nhẳn:
- Mệt quá!
Kéo ghế, ngồi đối diện tôi, nó rót hai tách trà rồi bưng bằng hai tay, đưa ngang mày:
- Tiền chủ, hậu khách. Mời chị!
Bật cười, tôi nhận xét:
- Khùng quá, chú ơi!
- Chị biết tại sao em khùng không?
- Tại sao?
- Đọc truyện ngắn của chị.
Tôi đỏ mặt vì tức nhưng cố gắng không nói gì hết. Nó cười ha hả, gật gù:
- Im lặng là vàng. Lầm to, trường hợp này, im lặng là... đồng ý. Mà bà chị chối cũng không được. Truyện của chị cứ xoay vòng nghề giáo. Cho chị biết, bài nào em cũng có đọc ráo trọi. Đọc xong, chóng mặt. Vì xoay vòng vòng.
Thở hắt ra, tôi phân bua:
- Chú nói cũng đúng. Nhưng tôi là giáo viên thì viết về giáo dục là đương nhiên rồi.
Vừa nhấm nháp trà, nó vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Hình như nó không say. Nó chỉ mượn rượu làm tấm bình phong che dấu bản chất nhu nhược và dùng rượu để khơi dậy tính hiếu thắng của một thằng nhóc thường xuyên thất bại. Tội nghiệp! Tôi dịu giọng:
- Chú nói đúng lắm.
Nó chụp lấy cơ hội:
- Đấy, chị chịu rồi chứ gì. Bà chị ơi, thường ngày phải lên lớp, chị chưa thỏa sao mà bắt cái ngòi viết cũng... lên lớp. Nhân vật của chị cũng lên lớp dài dài.
Tôi bật cười:
- Theo chú, tôi nên viết như thế nào, về cái gì?
Nó ưỡn ngực, khoác tay:
- Cái gì cũng được ráo. Miễn đừng có giáo dục trong đó. À, có thể là chuyện... lừa đảo, chuyện... ma, chuyện tình, chuyện các Sao lộ hàng...
- Những thể loại đó, đề tài đó tôi... đâu có nắm vững. Với lại có nhiều cây bút lão luyện đã chọn chúng rồi. Họ rất thành công. Còn tôi, làm sao dám múa rìu qua mắt... nhà văn. Tôi chỉ là người ghi chép như chú vừa bảo. Muốn viết, phải có vốn sống, mà tôi...
- Thì chị hãy mau tiếp cận với môi trường đó, kiếm vốn.
Nghĩ đến chuyện bôn ba để gần gũi đối tượng... tôi phát ngán:
- Thôi, chị đầu hàng.
Bỗng dưng nó giận dữ, thét to đến nỗi tôi giật nẩy mình:
- Dở, quá dở! Vậy thì đừng viết nữa, gác bút đi!
Nó đứng lên, xô ghế sang một bên, lừng lững đi ra cửa. Bóng tối chụp xuống dáng người thiểu não. Trong này, ánh đèn sáng quắc, gay gắt, nhức nhối. Tôi bật khóc.
Từ hôm ấy, tôi gác bút. Bao nhiêu cảm hứng, niềm vui trong sáng tạo đã biến mất. Tôi dật dờ, ngơ ngẩn như một mụ dở hơi. Chẳng biết mình muốn gì và sẽ làm gì. Quanh quẩn toàn những chuyện vặt vãnh, tủn mủn của đàn bà. Làm bếp, ăn uống, dọn dẹp và ngủ. Đáng lẽ, tôi phải béo ra, hai gò má chảy xệ, da loáng mỡ. Nhưng, trái lại. Tôi như cái xác khô. Vô cảm! Mùa hè tới. Trường học đóng cửa, càng nản hơn. Thời gian cứ trôi, rất chậm. Tôi ra vào, vào ra, bức bối. Cuối cùng, quyết định phải viết thôi. Một câu chuyện không có giáo dục trong đó. Hình sự hoặc là kinh dị chẳng hạn. Không thì...
Sáng nay, tôi dậy sớm. Trời trong vắt không một gợn mây. Hơi sương mát rượi. Trên vòm cây sau nhà, chim ríu ran hót chào ngày mới. Tôi hân hoan nhận ra niềm vui đã trở lại với mình. Không chần chừ, tôi vào nhà, mang cây bút và quyển vở ra sau vườn, định đến ngồi bên ngôi mộ cổ, dưới vòm cây ngọc lan. Nơi mà thuở bé tôi vẫn thường chơi trốn tìm. Tôi sẽ viết ở đó, chứ không phải ở cái bàn đặt cạnh cửa sổ, trông ra vườn sa ri của ngoại. Tôi bắt đầu chán cái thế giới quen thuộc và những bài viết cũ của mình. Thằng em kết nghĩa nói đúng. Cần phải luôn luôn đổi mới phong thái viết lẫn nội dung. Để cái nghề dạy học của tôi ngủ yên mà thoát ra... một lối khác, như nghĩa địa chẳng hạn.
Khung cảnh ở đây khiến tôi giật mình sửng sốt. Chao ôi, lạ hoắt lạ huơ. Như một nơi chưa hề đặt chân tới. Mới hôm nào, thanh minh, nó vẫn... y sì, âm u, yên tĩnh. Vậy mà... Ngôi mộ cổ bị nhốt trong vòng rào khác. Bỗng dưng tôi nhớ đến ngôi mộ xây bằng gạch men xanh, màu trời quang. Ngôi mộ của một cô gái trẻ chết vì... mộng du trong thế giới tình yêu. Bị tình phụ, buồn và chết. Một cái chết vô nghĩa. Rẻ rúng. Chỉ vì một cái đồng hồ mạ vàng cô tặng người mình yêu. Và người cô yêu tặng lại cho người hắn yêu.
Cái đồng hồ, thước đo thời gian ấy bỗng trở thành thước đo tình yêu. Một vật thể biểu hiện tình yêu. Mất nó, đời đáng chết. Và, cô chết. Người ta đem cô ra đây, đặt dưới mái vòm tráng men bóng loáng, màu hy vọng. Hy vọng bắt gặp tình yêu vĩnh cửu.
Bây giờ cái màu xanh ấy biến mất. Nơi đó là một khoảng sân tráng xi măng phẳng lì, ghép nối những viên gạch tàu đỏ au. Màu chiến thắng! Trên đó, rải rác những chậu hoa kiểng, đẹp và sang. Vẻ giàu có thắng thế, chiếm lĩnh khoảng không gian dành cho người chết.
Một người đàn ông tóc hoa râm hiện ra ở khung cửa, hách dịch hất hàm:
- Dòm ngó gì đó, cô?
- Tôi tìm ngôi mộ xanh. Tôi giật mình, ấp úng.
Như để nhìn rõ mặt tôi, ông ta bước đến chỗ rào, gần nơi tôi đứng:
- Lấy cốt rồi.
- Ồ, ai lấy vậy, ông?
- Tôi
- Ủa, lạ vậy kìa? - Tôi ngạc nhiên, kêu lên. Người đàn ông kiêu hãnh:
- Đâu có gì lạ. Ba má cô ta đồng ý mà. Năm chỉ vàng chớ ít ỏi gì. Tôi phải chi năm chỉ mới xong việc.
Tôi kinh hồn trước sức mạnh vạn năng của đồng tiền, lắp bắp:
- Linh hồn cô ta sẽ về đâu?
Bật cười ha hả, gã đàn ông nhìn tôi như nhìn một người từ hành tinh khác vừa tới.
- Có lẽ lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
Hắn nói đúng. Chỗ này không dành cho tình yêu mà là nơi phơi bày lòng tham không đáy. Ngôi nhà to thế kia, còn chưa đủ. Vươn tới, vươn tới, lấn dần đất mộ. Không còn chút hứng thú nào để viết lách, tôi bỏ vào nhà. Nghe tôi kể lể, tức tối mẹ tôi thản nhiên bảo:
- Thôi đừng để ý chuyện người ta nữa. Lo làm để có cái ăn, cái mặc. Sao con không ngồi viết ở góc nhà, ra ngoài đó làm chi cho bực bội.
Mẹ tôi xách giỏ đi chợ. Thằng em kết nghĩa cũng vừa tới cửa theo sau là một cô gái trẻ, xinh xắn. Hôm nay, trông chú em có vẻ tươi tỉnh, hạnh phúc. Đến trước mặt tôi, nó xoa hai tay vào nhau, cười cầu tài:
- Chị.
- Chú mới tới, còn...
- Đây là người yêu của em.
Ra vậy! Cô bé thẹn thùng, hai gò má bừng đỏ, miệng cười e ấp, duyên dáng. Tôi buột miệng: “Em xinh lắm!” Thằng em kết nghĩa như lá cờ gặp gió lớn, phấn khởi: “Em chết vì nụ cười của nàng đấy!” Cô gái lúng túng, liếc dài: “Anh này!”
Tôi bật cười. Thằng em nói luôn một mạch: “Chị, nàng rất thích những bài viết của chị nên muốn làm quen. Nàng thường bảo bài chị viết thường gợi trong lòng nàng dòng cảm xúc đặc biệt. Chị giáo dục bằng nghệ thuật”.
- Không dám, chú cho tôi lên tàu bay ấy à? Chú có nghĩ như vậy không?
Nó đáp tỉnh queo:
- Em cũng đồng ý với người em yêu. Tuy hai mà một đấy! Bà chị thân yêu.
Nheo mắt, nó tiếp:
- Chị đã dùng ngòi bút để nói lên mơ ước hoàn thiện cuộc sống.
Tôi bật cười. Ôi, cái thằng em kết nghĩa và tình yêu. Tôi nhớ đến những bức tranh nó vẽ. Toàn những gam màu tối. Một khuôn mặt u ẩn, hốc hác, dài thượt. Thiếu nữ trong tranh thường phải đội một con bồ câu xoải cánh, hoặc một hàng cây trụi lá, dọc theo con đường vắng ngắt, cô quạnh. Toàn cảnh buồn bã, đơn điệu. Từ nay, chẳng biết nó sẽ ghi chép gì trên khung lụa. Tôi chợt nhớ đến trang giấy trắng, chưa viết dòng nào và cây bút gác.

N.T.M (Trà Vinh)



Read more…

VƯỜN TRẦU CỦA NGOẠI - Thơ Nguyễn Minh Thuận



Ngày con bé bỏng thơ ngây
Vẫn thường theo ngoại tưới dây trầu vàng
Trời chiều gió thổi mênh mang
Lòng con rộn rã bên hàng trầu tươi

Trầu, cau theo ngoại một đời
Như tình với nghĩa chẳng rời cách xa
Giờ thì trầu cũng thêm già
Không ngoại vung tưới trầu đà héo dây

Ngoại về nơi ấy có hây
Vườn xưa vắng ngoại bao ngày hắt hiu
Ngày nào được ngoại nâng niu
Nay trầu xa ngoại bao chiều xác xơ

Chạnh lòng con nhớ ngày thơ
Thuở còn bên ngoại ngu ngơ nói cười
Nhưng giờ ngoại đã xa xôi
Bỏ dây trầu lại bên đời héo khô.

N.M.T (Bạc Liêu)


Read more…

NẮNG TRÊN ĐẦU DỐC - Truyện ngắn Đào Phạm Thùy Trang




Ai mất sẽ được
Ai tìm sẽ thấy’’

Không biết có đúng hay sai khi mà Văn đang đi tìm cái “mất’’ và tin rằng sẽ “được’. Còn tôi đang đi “tìm’’ và tin rằng sẽ “thấy”. Văn mất người yêu ba năm rồi mà trên con đường rong ruổi vẫn chưa tìm lại được. Tôi vượt nghìn trùng về nơi nối liền nhịp đập con tim mới hay con tim bé nhỏ càng hằn sâu thêm vết khuyết.
Văn bảo, khi thấy tôi Văn đã sững sờ hết mấy giây. Sao có người giống nhau đến thế? Giống cả nét mặt, nụ cười, dáng đi… Và chỉ vì sự giống nhau thế mà Văn đã bôn ba từ Đông Anh sang Gia Lâm rồi lại đến Tây Hồ tìm tôi để được một lần nói hết nỗi niềm.
Các cô gái ngồi đối diện chúng tôi trên tầng ba của cà phê Bình trong căn phòng máy lạnh nhìn ra cầu Chương Dương cao ngất cứ liên tục rít thuốc lá. Rồi lại ngã người ra thành ghế thả những vòng khói ám ngoét ra chiều sảng khoái lắm. Tôi cố kìm nhưng không nén được tiếng ho vì khói thuốc không tan thể nào tan trong không gian lạnh buốt thế này. Chắc Văn thấy tôi tội nghiệp quá nên vài lần muốn đốt thuốc cũng chùn tay.
Tiếng Văn ấm, nhỏ đều đều rằng chiều nay Văn lên tàu vào Nam rồi. Văn hỏi tôi có “trụ” lại được hay không, hay là cùng về cho có bạn, đường xa ngàn dặm mà có người quen đi cùng cũng yên tâm lăm lắm. Tôi bảo “Em ở lại”. “Ừ” giọng Văn trầm và đầy tâm trạng.
Nhìn dáng Văn cao khều lần lũi khuất dần trên con dốc, kéo sau lưng là chiếc va li to đùng bỗng dưng lòng tôi ray rứt lạ. Nắng Thủ đô vàng ươm và gắt gỏng, cái nắng như có thể xuyên thủng mọi thứ, thiêu cháy mọi ngả đường.
Phía bên kia đầu dốc, cầu Chương Dương sừng sững những thanh sắt to sầm càng rát bỏng hơn dưới ánh mắt như cháy bỏng của người vừa dời bước. Dòng nước đỏ phù sa dưới chân cầu, từng bãi ngô xanh ngát đang vươn ngàn ngàn ngọn cờ hoa bay theo gió.
***
Đêm. Tàu chuẩn bị vào ga Nha Trang rồi mà tôi vẫn không sao ngủ được. Những nhịp lắc lư, rền rĩ vang cả đầu, rồi tàu dừng lại để tránh đoàn tàu khác. Mỗi bước rùng rình tiến về phía trước càng làm cho hành khách không quen đi tàu lại hết một ngày đêm giam mình một chỗ càng thêm bứt bối. Bây giờ tôi đã bắt đầu hối hận cho sự đủng đỉnh của mình. Sao không chọn tàu 29 tiếng hoặc hơn một chút, chọn chi tàu 40 tiếng với lập luận “càng đủng đỉnh càng dễ ngắm cảnh vật quê hương” để bây giờ nhọc nhằn thế này. Người thanh niên ngồi phía sau tôi hình như cũng không ngủ được, anh ta đi đi lại lại rồi bắt chuyện hết người này tới người khác nhưng ai cũng vật lộn với giấc ngủ nên không nói quá ba câu. Hình như anh ta vừa lên ở một ga nào đó cách đây không lâu, nếu không, mươi giờ qua tôi đã biết anh ta rồi.
- Cô bé, trên tàu ai bán sách báo mà mua vậy? Cho tôi mượn chút có được không?
- Được.
Tôi trả lời cụt lủn và chìa tờ báo sang anh, dưới ánh đèn không lấy gì làm sáng lắm của toa tàu, tôi thấy anh nhìn mình rất lạ. Như dò xét, như chăm chú, như muốn đếm bao nhiêu… vệt bụi bám trên mặt tôi vậy.
Sáng hôm sau. Tàu vẫn chưa đến ga Hà Nội nhưng câu chuyện giữa tôi và Văn- tên người thanh niên ấy- có thể nói là thân thiết rồi. Văn hỏi tôi tới Hà Nội làm gì, ở lại có lâu không, có định đi chơi đâu không, có bạn bè gì cùng đi…? Nếu không có ai thì Văn tình nguyện làm “hướng dẫn viên” cho tôi đi khắp phố phường ngàn năm văn hiến. Tôi chu môi “Anh rảnh ghê! Tôi đi học, ở lâu, nhưng chắc không có thời gian đi chơi như anh!”. “Ai bảo bé là anh rảnh? Nhưng anh muốn đưa bé đi chơi thôi”. “Cảm ơn. Nhưng chừng nào thế gian này hết người quen tôi sẽ nhờ đến anh”. “Cô bé kiêu kỳ quá đấy nhé!”. “Bây giờ anh mới bi... ế... ế... t hả?”. Tôi dài giọng.
Chia tay ở ga, mỗi người theo công việc riêng mình nhưng chiều hôm sau Văn nằn nì mời tôi đi cà phê. “Để làm gì. Tôi rất bận”. “Cô bé cứ cho địa chỉ. Anh sẽ tới tìm. Không phải lo về thời gian”. Tự dưng có một kẻ tự nguyện… “xin chết” tội gì lại không họ…toại nguyện?
Vậy mà Văn bảo, thật ra Văn cũng không có thời gian cho mối quan hệ tưởng như qua đường thế này. Như em giống người yêu cũ của anh quá! “Một kiểu tỏ tình bằng phương pháp đòn bẫy đây”. Tôi cười thầm. Còn Văn say sưa kể về Lệ- tên người yêu cũ. Cũng yêu nhau tha thiết, cũng thề non hẹn biển, cũng thật thà tính đến hôn nhân. Nhưng tình yêu có sâu nặng mức nào cũng không qua được uy lực ngàn cân của mấy tay... thầy bói. Họ phán rằng Văn và Lệ cưới nhau sẽ chết (?). Lời phán vu vơ đó có sức nặng không ngờ, bao năm tháng yêu nhau đã bị mẹ cha buột thành mây bay gió thoảng. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nêu sau đó ai cũng lấy vợ lấy chồng. Nhưng không. Lệ của Văn sau nhiều năm tần tảo cùng mẹ cha nuôi đàn em không lớn cũng không quen ai khác nữa. Mười năm trôi qua, mùa xuân đời người đã đi về phía mùa thu, cả hai đã đi hơn nửa đời người, lại đặt vấn đề cưới xin với cha mẹ thì các đấng sinh thành vẫn bảo rằng tuổi của họ cưới nhau sẽ… chết. Hai năm qua thêm nữa vẫn không lay chuyển được cha mẹ mà bỏ bao gia phong lễ giáo thì Lệ không dám. Rồi một ngày cuối hạ, mái tóc như dòng suối của Lệ không còn vướng bụi thế gian nữa. Văn đang đi làm xa, về gặp lại thì trong mắt Lệ, Văn đã là một “thí chủ” như bao người khác.
Những ngày sau đó Văn như kẻ điên cuồng, cuộc sống này không còn ý nghĩa với Văn nữa. Sao Lệ dại dột quá, thì cứ để mỗi ngày được nhìn nhau sẽ “dễ sống” hơn không? Bây giờ trong thâm u của lá rơi tĩnh lặng, trong bươn bả bể đời, trong lọc lừa dối trá… chưa biết rồi ai sẽ không thiết sống hơn ai.
Ba năm trôi qua…. Không biết bao lần Văn trèo lên hàng trăm bậc đá quỳ trước cửa chùa xin Lệ suy nghĩ lại, nhưng lòng dạ ấy đã không còn vướng bụi luyến thương.
Tôi kém Văn mười hai tuổi. Văn bảo dáng nhỏ nhắn của tôi bây giờ rất giống Lệ của 10 năm về trước. Nhưng dáng tôi thanh và nụ cười trong trẻo hơn, có lẽ công việc hai người khác nhau. Nhưng trời ạ, ánh mắt tròn, sâu long lanh sao mà giống nhau như hai giọt nước! Những người có ánh mắt “biết nói” ấy, đa phần cuộc đời rất hạnh phúc, nhưng sao Lệ lại… Tôi chợt buồn. Lệ nào đó mình chưa một lần gặp, sao cuộc đời bất hạnh thế kia? Còn mình?
Tôi không kể Văn nghe vì sao tôi một mình bôn ba nghìn trùng về phương Bắc. Để bây giờ mới biết, thời gian không là liều thuốc hữu hiệu nhất khi còn tim chưa tròn nhớ vẹn thương.
Nắng Thủ đô vẫn rưng rức con tim, sự ngột ngạt như con người bị nhốt vào chiếc thùng to sầm kín rịt. Tôi cũng không nói cho Văn biết nhà trọ của mình, nhưng trớ trêu thay Văn thuê đúng nơi mấy hôm nay tôi trọ lại. Khi Văn hỏi “Em trọ ở nhà trọ nào? Tầng mấy”. “Không để ý tên, do người bạn giới thiệu, em cũng không ra ngoài nhiều, hình như là có cây phượng thật to trước cổng. Em ở tầng 4, trước phòng có giá sách”. “Sao giống nhà trọ anh quá vậy? Không khác chút nào, chỉ khác là trước phòng anh không có giá sách”. “Chắc là ngẫu nhiên thôi, như em và Lệ của anh”. “Ừ, có thể. Thôi, chào em. Chúc công việc tốt đẹp. Trời ạ… phải chi…”.
Rời cà phê Bình, tôi chạy như bay về phòng trọ như kiểm chứng lời Văn nói. Là tôi cố tình giấu đó thôi, phòng tôi 404 cạnh bên phòng 405 của Văn đấy. Nhưng bây giờ cửa phòng 405 đã mở rộng- một dấu hiệu của phòng vắng khách. Văn đã đi rồi.
Tôi chạy như bay xuống cầu thang, ra ngõ nhìn về phía đầu dốc, cầu Chương Dương vẫn uy nghi và sừng sững. Trong nghìn nghịt xe cộ đã không còn thấy bóng Văn đâu. Nắng vẫn vàng như mật trải dài từ đầu dốc xuống dưới chân tôi về phía cuối con đường…

Đ.P.T.T (Tây Ninh)



Read more…

TRANG THƠ CHỦ NHẬT: ĐÔI MẮT EM CHÌM TRONG DÁNG NÚI - Thơ Lê Thanh Hùng


Đi qua thời con gái

Này em, hãy lắng nghe
Lời thì thầm vụng dại
Trôi qua thời con gái
Hoa cúc vàng chở che

Đâu tận cùng mùa thu?
Hoài mong, trong gió bấc
Xốn xang và tất bật
Chìm trong dấu sương mù

Có còn nhớ không em?
Dốc cát trôi dốc nắng
Chói chang chiều sâu lắng
Thư tình vội mở xem

Sắp ngửa đời, hồn nhiên
Đi qua miềm hoan lạc
Mắt xanh tròn, ngơ ngác
Dung hợp cõi vô biên

Se thắt, một tuổi nào
Đẩy đưa điều mong muốn
Trôi qua thời xuân muộn
Còn vương đọng, ngọt ngào ...


Bên mái hiên xưa

Giọt tình, rơi quá hiên xưa
Đăm chiêu, bến vắng, đổ thừa thải trăng
Đắn đo, trôi nỗi nhọc nhằn
Đong đưa để giữ thăng bằng cho nhau


Chiều ký ức

Đôi mắt em, chìm trong dáng núi
Chiều Sông Pha, trôi chậm qua đèo
Cứ chảy đi, đời sông, đời suối
Biết bên bờ, ai đó dõi theo ...

Khi bóng nắng, treo chiều năm cũ
Nông trường xưa, se thắt một thời
Ký ức nào tưởng chừng yên ngủ
Lau trắng bờ sông, lay chơi vơi...

Thanh niên xung phong, hồn nhiên sống
Như rừng cây, hút gió nghiêng chiều
Lán trại nam, tứ bề gió lộng
Nghe “Ví dầu, nhà dột, cột xiêu”...

Thắp thỏm, chờ kẻng chiều réo gọi
Đằng kia, bếp lửa, dậy mùi thơm
Gõ chén hát, hát cho quên đói
Chờn vờn “Mãnh hổ đợi giờ cơm”

Chuyện tiếu lâm, rung rinh lán trại
Những tháng năm, ăn mãi không no
Vẫn tròn căng, sắc màu con gái
Sống vô tư, không chút đắn đo

Những bàn tay, mài mòn cán cuốc
Nối hoa văn, những vết chai sần
Cơn sốt rét, nghe chừng quen thuộc
Mơ nắm tay em... chỉ một lần!

L.T.H (Bình Thuận)


Read more…

XIN TRẢ LẠI CƠN MÊ - Thơ Ngưng Thu


XIN TRẢ LẠI CƠN MÊ 1 Hồn say khướt lên đồi hong nỗi nhớ tiếng thơ rơi nhè nhẹ xuống lưng chiều ta ngồi giữa muôn trùng nghe suối gọi bờ đá rêu hờn vách núi cũng hoang liêu. Trời xanh lắm say chờ em đồi vắng chuông từng hồi gõ vọng tiếng mê lung đêm mị hoặc em về men trăng ngọt thực rồi hư mê đuối giấc nguyệt cùng. Lên đồi hát câu chờ mong và hát lời thiên thu vời vợi khúc trăng thề em tóc gió qua cầu phơi dáng nguyệt ta ngập ngừng đêm trả lại cơn mê. XIN TRẢ LẠI CƠN MÊ 2 Ta hì hục tìm thước đo huyệt mộ chôn mấy vần dang dở chẵng là thơ chiều đã xuống đường chân trời hoen tím tấm mây choàng khẩm liệm mãi vu vơ. Phù du lắm đời có gì miên viễn là khói sương là hư ảnh xa trôi xin trả lại cơn mê từng vô lối những âm vần làm sâu vết thương thôi. Xin đừng chúc trăm năm là hạnh phúc đời mong manh tìm đâu khúc niệm cầu màu mây khói dẫu vương niềm thương nhớ những ngôn từ đan xiết kết vần đau Ta chợt ngẩng lên nhìn xanh cao quá dưới chân ta lời mộ địa thâm trầm từ vô thỉ bánh xe đời lăn mãi kiếp luân hồi ôi! đâu chỉ ngàn năm. N.T (Bình Thuận)
Read more…

NHỚ QUÊ MÌNH - Thơ Hồ Bích Ngọc



  Huế bây chừ đẹp lắm phải không anh?
 Con đường vắng đỏ tươi màu hoa phượng?
 Tiếng râm ran ve gọi Hè muôn hướng?
 Có xôn xao gió ru giấc trưa về?
 Cầu Trường Tiền nghiêng bóng ngắm sông quê? 
 ThápThiên Mụ vẫn hiền hòa trong nắng?
 Thiên An còn thông reo chiều buồn vắng?
 Ngự Bình nằm im dấu bước chim di?
 Hương giang buồn vương vấn nỗi niềm chi?
 Đại Nội nhớ tháng năm dài oanh liệt?
...
 Răng bữa ni nhớ quê mình da diết
 Hỏi để rồi tự biết trả lời thôi! 

H.B.N (Huế) 
Read more…

ĐỜI LẶNG YÊN NHƯ RƯỢU - Thơ Nguyễn Minh Phúc



Không ai đến bên cõi ngày xa lạ
Nằng trầm luân và mưa cũng mịt mùng
Sương khói trắng bay trong chiều vô ngã
Lặng yên ngày như chén rượu hư không

Người cũng chỉ như vũng sầu năm tháng
Đến rồi đi rồi xa vắng. Ôi. Buồn
Ngó lại xem trong úa sầu dĩ vãng
Còn lại gì khi tình đã mưa tuôn

Đời có thể đã một mùa dông gió
Cuốn tôi đi về phía cuối chân trời
Hình như có ai về con phố đợi
Sợi mưa buồn làm sao níu đơn côi

Nên đời sống vẫn hoài như lá mục
Sầu trên cây trái đắng rụng hiên trời
Ngậm cay đắng nghe đời buồn rẽ khúc
Thả lên ngàn từng nỗi nhớ chơi vơi…


N.M.P (Kiên Giang)
Read more…

HỐI HẢ THOI ĐƯA - Thơ Hạ Thi


Đi nửa đoạn đời rồi ta muốn về với mẹ Vục mặt vào sông quê nghe khúc hát tuổi thơ Giữa một ngày mưa rơi khóc oà như đứa trẻ Không vấp những chênh vênh không vời vợi ngóng chờ Đi hơn nửa cuộc đời ta muốn về Vạn Thiện Lên đồi sim quê rồi vẽ tím những ước mơ Thăm mộ ông và kể về những điều được mất Quên hết chuyện xứ người quên cả nỗi bơ vơ Đi mỏi chân rồi ta muốn về nơi lòng mẹ Cùng gặt lúa, hái rau, đàn trâu dắt ra đồng Giọt mồ hôi cháy vai cha đong đầy ngày nắng Cũng quá đỗi rất thương và êm dịu như sông Đi hết đường dài lại muốn ngược về nguồn cội Nơi có biển Quy Nhơn, Tam Quan ngát bóng dừa Muốn một lần dạo chơi trên đồng chiêm Mỹ Cát Cứ bỏ mặc thời gian, mặc hối hả thoi đưa Đi xa lắm rồi chỉ muốn về lại quê thôi Ngắm mây chiều khói lam, ăn cơm nhà mẹ nấu Nằm võng vỗ giấc trưa, lãng quên người nào đó Người dưng khác - lạ quê, thương nhớ có biết đâu...

H.T
Read more…

CHIỀU BẾN SÔNG - Thơ Lê Thanh Hùng


Nhẹ như cánh võng bên thềm
Chiều buông xuống muộn, ngọt mềm trăng lên
Sóng xa, vỗ cửa sông, duềnh
Vắng em, chợt thấy lênh đênh bến đời

L.T.H (Bình Thuận)
Read more…

GIẤC CỎ DỊU ÊM - Thơ Phạm Ánh



Bên đồi thông

Mượt mà giấc cỏ dịu êm
Đôi thông lặng lẽ gió men tận lòng

Hồ thu gương nước trắng ngần
Như còn giữ vẹn một vừng trăng thơ

Em đi qua đó bao giờ
Để duyên bẽn lẽn hẹn hò cùng tôi

Nhớ thương thấp thoáng bên đồi
Không dưng sóng sánh đất trời trong nhau

Ký ức thời gian

Những đứa trẻ ngày nào
Nay đã tuổi năm mươi
Chiến tranh qua rồi
Vẫn còn trong ký ức

Những năm chiến tranh
Con người sống dưới hầm nhiều hơn trên mặt đất
Bom đạn như cày bừa quê hương
Chát tai tiếng súng thâu đêm
Những ngày công đồn phá ấp

Trong mắt trẻ con kinh hồn chết chóc
Những trận càn bắt bớ khảo tra
Máu thường dân con nít bà già
Từng thấm đất loang cả dòng sông nhỏ

Mẹ tìm con lẫn trong lửa đỏ
Đất trời mù mịt đau thương
Chiến tranh
Ai mất ai còn
Ký ức thời gian
Lặng lẽ


Nhớ về thăm nội nghe con


Nhớ về thăm nội nghe con
Ruột rà nắm đất bên vườn buồn hiu
Vía hồn còn mất nơi đâu
Mà nghe hình bóng nặng sâu bên lòng

Nội con cặm cụi trên đồng
Nuôi ba hạt gạo mưa đông nắng hè
Mót từng trái khế trái me
Mồ hôi ướt cả bóng quê rã chiều

Cả đời cực nhọc chắt chiu
Tấm thân mưa nắng khổ nghèo đeo mang
Thầm mong đất cát bình an
Nội con yên giấc bên hàng dừa ru

P.A 
Read more…

VỊ ĐỜI - Truyện ngắn Hương Văn

Hương Văn


Biền búng nhẹ cái tàn thuốc cuối cùng vào tường rào. Mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía ánh đèn ngủ nhờ nhờ hắt ra từ khung cửa nhà Thu. Tiếng mẹ con đùa giỡn khúc khích, rồi lời hát ru con êm êm buồn buồn thấm cả vào hồn Biền. Anh đưa tay vịn vào thanh sắt cổng, nuốt vội hơi nghẹn, ngăn không để cổ húng hắng ho.
Mới hơn hai năm thôi, mà đời quay như chong chóng khiến Biền mất hết cả phương hướng.
Là cậu con trai duy nhất trong nhà, Biền rời thành phố về quê mang theo một số vốn kha khá. Ông cụ thân sinh sức khỏe yếu dần nên muốn Biền lấy vợ, để ông được nhìn thấy thằng cháu đích tôn. Biền tập trung số vốn mở cửa hàng tạp hóa, vừa có điều kiện lo cho cha. Nhưng anh thực sự hụt hẫng khi trở về, Thu đã đính hôn với người trai xứ khác. Một mối tình đầy ắp kỉ niệm thời non trẻ đã đặt dấu chấm ở đó.
Ngày vui của Thu, Biền có dịp làm quen với Trúc Ly. Đó là cô bạn làm công nhân cùng Thu. Tâm hồn Biền đã tan ra như nước vì tài ăn nói, đưa chuyện của cô nàng. Biền không hề do dự trổ nét phóng khoáng, ga lăng và nhanh chóng chiếm được trái tim đang căng tràn nhựa sống của Ly. Hai người quyết định tổ chức đám cưới vào tháng thứ năm sau lần gặp đầu.
Đêm tân hôn, Biền ẵm bổng Trúc Ly lên, miệng thì thào:
- Em phải sinh cho anh một cái khuôn của bố nó nhé!
Cô nàng cười khanh khách, rồi nũng nịu:
- Ứ đấy, con phải là cái giống của em cơ.
Đôi uyên ương ngập tràn trong hạnh phúc, lửa lòng chẳng vơi khi trời đã dần hé sáng.
Phải nói rằng, Trúc Ly rất khéo léo trong ứng xử. Cô luôn là trung tâm trong mối quan hệ giữa hai cặp vợ chồng. Mối thâm tình giữa họ càng trở nên mặn mòi sau tang lễ của bố Biền. Trúc Ly trở thành bà chủ cửa hàng và không đi làm nữa. Cuối tuần nào, hai nhà cũng rù rì picnic đâu đó.
Ngày Thu sinh cu Đức, vợ chồng Biền hồ hởi đến chúc tụng. Anh Trung, chồng Thu, đi làm cả ngày nên mọi việc vặt quần áo, cơm nước… Trong khi thấy bạn bè thân thiết vất vả như vậy, Trúc Ly đều đến để giúp Thu. Biền thấy tự hào lắm khi bà xã lại chăm nom người yêu cũ chu đáo đến vậy. Dù anh luôn nôn nóng chờ đợi tin vui từ vợ mà mãi chả thấy đâu.
Hết dịp nghỉ phép, Thu đi làm, nhưng vợ chồng phải sắp xếp thời gian để thay nhau trông con. Thu làm ca đêm thì chồng xin làm ca ngày và ngược lại. Công việc và con cái khiến hai người ấy không mấy khi được rảnh tay, Biền động viên Trúc Ly quan tâm bạn nhiều hơn. Cô cứ phơi phới vui vẻ nhận lời.
Biền cười đôn hậu khi thấy vợ rạng rỡ xách gói quà sang cho cu Đức, có hôm lại mang một túm thức ăn còn nóng hôi hổi về cho chồng. Lòng Biền trong veo như buổi sáng xanh da trời.
Một lần hai gia đình rủ nhau đi chơi, sau khi cùng ngồi ăn tối trên bãi cỏ trong công viên, cu Đức bập bẹ “Ba thương con…”. Cả bốn người lớn đều hân hoan vỗ tay. Biền véo vào má vợ “Bà xã anh number one!”. Đôi má Trúc Ly hây hây đỏ, đủ để làm xáo động hơn một tâm hồn. Rồi tiếng cười giòn vang tan cả trăng lạnh sương đêm.
***
Canh chạng vạng, Biền ngồi chờ cơm vợ. Cái lạnh đầu đêm thấm dần vào da thịt mà anh cứ thấp thỏm ngồi nơi bậu cửa. Một tin nhắn của vợ hiện ra trong máy điện thoại: “Anh ăn cơm trước được không? Em về hơi trễ!”. Dù đôi khi được vợ báo trước tin như vậy nhưng Đức vẫn kiên nhẫn chờ. Chỉ có hai vợ chồng trong một bữa cơm, thiếu một người, ăn sao cho ngon miệng? Dáng Trúc Ly tròn trịa trên chiếc Spacy từ xa đã làm lòng anh ấm dần lại.
Vừa dựng xe, nàng đã đon đả, toe toét cười:
- Hôm nay cu Đức ăn giỏi lắm, nhưng nó cứ giữ em lại mãi, chờ Thu về em mới rời được nó đấy, ông xã đừng có giận nghen!
Liền với lời nói là một cử chỉ thật âu yếm. Cô khẽ choàng lấy cổ chồng, trộm hôn một cái rồi lướt nhanh vào nhà. Biền nghe rõ tiếng xả nước ào ào. Niềm rạo rực lại trỗi dậy.
Bữa cơm ngon miệng và cuộc tình đầy kéo đến một giấc ngủ ngon lạ lùng.
***
Kinh tế gia đình ngày càng khấm khá khi Biền kinh doanh thêm một số mặt hàng mới lấy từ Sài Gòn về. Anh rất tin tưởng vào khả năng quán xuyến công việc ở nhà của vợ. Sau một chuyến giao dịch thành công, Biền trở về nhà, thấy cửa đóng, có thể vợ đi chợ hoặc đến giúp bạn, anh mở cửa vào phòng, một tờ giấy trên bàn đập vào mắt: “Em xin lỗi anh, có lẽ những gì anh dành cho em là không đủ! Em đã rất muốn cảm giác được làm mẹ, bàn tay mình được chăm sóc con thơ, nhưng có lẽ chẳng bao giờ…”.
Khốn nạn! Biền không dằn được sự bực tức, anh loạng choạng đứng dậy, khua khoắng mọi vật trong nhà. Mấy thứ nhôm nhựa kêu loảng xoảng. Chiếc điện thoại Nokia bay từ tấm ảnh cưới rồi văng ra làm ba miếng, xoay tít vào góc phòng. Thu đứng như chôn chân trước bậc thềm nhà Biền, một tay ôm con, một tay cầm lá thư của chồng viết.  Có lẽ anh chỉ biết rung động thực sự khi được ở bên Trúc Ly! Hãy chăm sóc con giùm anh, em nhé!”.
***
Biền quay xe và dắt đi một đoạn, gió bấc thổi ào ào, lá rơi xào xạc. Anh không biết mình đã đi đi về về như thế bao nhiêu lần. Hay tại cái cổng nhà Thu có một lực cản vô hình nào đó? Khi nào nó sẽ xịch mở?
Rồ ga phóng được một đoạn, Biền quay lại. Tiếng nhạc trên xe anh bán bánh bao "Đừng xa em đêm nay....”. Biền mở ví:
- Còn bao nhiêu cái, ông gói hết cho tôi! Nhưng làm ơn tắt giùm loa nhạc! Mẹ kiếp, đêm hôm mà ông mở cái nhạc này, bố thằng nào không buồn?
Anh bán bánh bao làm theo như một cái máy. Nhìn theo bóng Biền, anh tặc lưỡi :
- - Chắc mình gặp phải thằng thất tình đây!


H.V
Read more…

CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ

Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com

Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)

Số lượt xem tháng trước


-------------------------------------------------------------------------


TÁC GIẢ & TÁC PHẨM
* TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ái Nhân (21) Ambrose Bierce (1) ẢNH (58) Anh Ngọc (1) Anh Nguyên (1) Anh Phong (4) Anh Phương (9) âm nhạc (2) âm thanh (1) Ân Thiên (1) Bạch Diệp (5) Bách Mỵ (2) BÀN TRÒN VĂN NGHỆ (87) Bảo Hồ (1) Bảo Lâm (1) Bảo Ninh (2) Bé Hải Dân (1) Bích Ái (3) Bích Lê (4) Bích Ngọc (1) Bích Vân (2) Bình Địa Mộc (3) Bình Nguyên (1) Bình Nguyên Trang (2) binh pháp (1) Bình Tâm (1) Bobby Nam Giang (3) Bùi Anh Sắc (1) Bùi Công Thuấn (1) Bùi Danh Hải Phong (1) Bùi Đức Ánh (66) Bùi Hoài Vân (5) Bùi Huyền Tương (2) Bùi Hữu Phước (1) Bùi Nguyên Bằng (25) Bùi Nhựa (4) Bùi Văn Bồng (5) Bùi Việt Thắng (2) BÚT KÝ (17) Ca Dao (2) Cao Duy Thảo (1) Cao Kim Quy (1) Cao Thị Thu Hà (3) Cao Thọ Thêm (2) Cao Thoại Châu (1) Cao Thu Hà (1) Cao Trọng Quế (1) Cao Văn Tam (5) Cát Du (7) Catherine Mansfield (1) Cẩm Lệ (4) Cẩm Tú Cầu (1) Chàng Cát (1) Chánh Đức (1) CHÀO XUÂN 2014 (1) CHÂN DUNG VĂN NGHỆ SĨ (2) Châu Đoàn (1) Châu Quang Phước (1) Châu Thạch (9) Châu Thường Vinh (1) Chí Anh (1) Chính Đức (1) chủ (1) CHỦ BIÊN (136) Chu Giang Phong (1) Chu Lai (2) Chu Ngạn Thư (10) Chu Trầm Nguyên Minh (16) Chu Vương Miện (1) Chúa Sơn Lâm (1) Cỏ Dại (7) covid 19 (1) Công Nguyễn (1) Cơ Xương (1) Cúc Dương (1) Cuộc thi văn chương (1) CỬA SỔ VĂN HÓA (6) Dạ Ngân (1) Dã Phong Bình (2) Dã Phương (1) Dạ Thảo (2) Dạ Thy (1) Diệp Linh (18) Diệp Uy (1) Dino Buzzati (3) DỌC ĐƯỜNG (29) Du Tử Lê (1) Dung Thị Vân (28) Duy Bằng (1) Duy Phạm (3) Dương Diệu Minh (1) Dương Đăng Huệ (1) Dương Hải Yến (2) Dương Hằng (7) Dương Kim Nhi (4) Dương Kim Thoa (1) Dương Phương Vinh (1) Dương Thành Thái (3) Dương Thị Yến Trinh (2) Dương Xuân Triều (6) Dzạ Lữ Kiều (6) Đàm Lan (17) đạo đức (2) Đào Hiền (2) Đào Hữu Thức (2) Đào Khương (2) Đào Minh Hiệp (2) Đào Phạm Thuỳ Trang (82) Đào Quang Bắc (1) Đào Quý Thạnh (1) Đào Thanh Hoà (14) Đào Thị Quý Thanh (1) Đào Thị Thu Hiền (3) Đào Văn Đạt (31) Đào Viết Bửu (7) Đặng Châu Long (1) Đặng Diệu Thoa (1) Đăng Đăng (1) Đăng Huỳnh (1) Đặng Quốc Khánh (8) Đặng Quý Địch (3) Đặng Tấn Tới (2) Đặng Thị Hoa (2) Đặng Thị Xuân (1) Đăng Trình (1) Đặng Tường Vy (3) Đặng Văn Sử (1) Đặng Việt Trinh (1) Đặng Xuân Xuyến (9) ĐIỂM BÁO (2) Điêu Thuyền (1) Đinh Lốc (2) Đình Thậm (1) Đinh Vương Khanh (4) Đoàn Khương Duy (1) Đoàn Thị Minh Hiệp (4) Đoàn Tuyết Thu (1) Đoản văn (1) ĐỌC SÁCH (23) Đỗ Chiến Thắng (6) Đỗ Duy Hoàng (15) Đỗ Hồng Ngọc (5) Đỗ KIm Dung (1) Đỗ Phu (1) Đỗ Quyên (2) Đỗ Tâm Linh (1) Đỗ Tấn Đạt (2) Đỗ Thị Kim Hải (2) Đỗ Trúc Hàn (1) Đỗ Văn Tiến (1) Đỗ Xuân Phương (1) Đức Linh (1) Đức Tiên (3) Elena Pucillo Truong (6) gan jing world (1) Ghi chép (2) Giang Đình (8) Giang Hiền Sơn (6) Giáo dục (1) Guy de Maupassant (1) Hà Đoàn (2) Hạ Ly (1) Hà Nguyên (2) Hà Nhữ Uyên (2) Hà Phi Phượng (1) Hạ Thi (3) Hà Thị Thu Hằng (1) Hà Tùng Sơn (1) Hải Điểu (1) Hải Miên (3) Hải Phong (2) Hải Thăng (1) Hải Thuỵ (6) Hải Yến (2) Hàm Sơn (1) Hàn Dã Thảo (2) Hàn Du Tử (17) Hàn Hữu Yên (1) Hàn Lâm (1) Hãn Nguyên Nguyễn Nhã (1) Hàn Nguyệt (1) Hàn Phong Vũ (19) Hàn Tín (1) Hạng Vũ (1) Hậu Cốc Ngang (1) Hậu Đậu (1) Hiếu Dũng (1) Hoa Hướng Dương (1) Hoa Mai (2) Hoa Tím Buồn (4) Hoa Tuyết (2) Hoà Văn (10) Hoa Xuyến Chi (1) Hoài Huyền Thanh (53) Hoan Giang (1) Hoàng Anh (6) Hoàng Anh 79 (26) Hoàng Chẩm (53) Hoàng Chẫm (1) Hoàng Đình Quang (2) Hoàng Giao (4) Hoàng Hạ Miên (6) Hoàng Hữu (1) Hoàng Khánh Duy (5) Hoàng Kim (1) Hoàng Kim Chi (1) Hoàng Kim Oanh (2) Hoàng Linh (6) Hoàng Long (2) Hoàng Lộc (8) Hoàng Mẫn (1) Hoàng Minh Tường (2) Hoàng Nghĩa Lược (1) Hoàng Ngọc Xuân (4) Hoàng Nguyên (1) Hoàng Phủ Ngọc Tường (1) Hoàng Thảo Chi (1) Hoàng Thị Nhã (8) Hoàng Thị Thu Thủy (2) Hoàng Trang (1) Hoàng Trần (1) Hoàng Trọng Quý (9) Hoàng Trọng thắng (1) Hoàng Tuấn Sơn (1) Hoàng Tuyên (2) Hoàng Vũ Thuật (1) Hoàng Xuân Hiến (1) Hoàng Xuân Niên (1) Hồ Bích Ngọc (4) Hồ Bích Vân (2) Hồ Đắc Thiếu Anh (1) Hồ Hải (2) Hồ Lê Diêm (1) Hồ Nam (1) Hồ Ngọc Diệp (1) Hồ Nhật Quang (1) Hồ Sĩ Duy (1) Hồ Thanh Ngân (10) Hồ Thế Hà (2) Hồ Thế Phất (3) Hồ Thế Sinh (1) Hồ Tĩnh Tâm (1) Hồ Tịnh Thuỷ (21) Hồ Vũ Khánh Linh (1) Hồ Xuân Thu (3) Hội Nhà văn TP. HCM (1) Hồng Hạnh (3) Hồng Liễu (1) Hồng Phúc (8) Hồng Tâm (10) Huệ Triệu (3) HUMICHI (5) Huy Nguyên (15) Huy Vọng (17) Huy Vũ (1) Huyết Kiệt (1) Huỳnh Dạ Thảo (1) Huỳnh Gia (18) Huỳnh Kim Bửu (1) Huỳnh Minh Lệ (2) Huỳnh Ngọc Nga (1) Huỳnh Ngọc Phước (29) Huỳnh Như Phương (1) Huỳnh Thanh Lan (1) Huỳnh Thị Quỳnh Nga (1) Huỳnh Thúy Thúy (1) Huỳnh Văn Diệu (1) Huỳnh Văn Mỹ (1) Huỳnh Văn Yên (1) Huỳnh Xuân Sơn (3) Hương Đêm (1) Hương Đình (4) Hương Quê Nhà (1) Hương Văn (6) Hửu Thỉnh (1) Irina Polianxkaia (1) James Dylan (4) James Joyce (1) Jeffrey Thai (9) Jerry Thu Trà (7) Kai Hoàng (1) Kate Chopin (1) Kha Tiệm Ly (4) Khả Xuân (1) Khán Võ (2) Khảo Mai (1) khoa học (1) Khổng Trường Chiến (3) Khổng Vĩnh Nguyên (1) KỊCH BẢN (1) Kiên Giang (1) Kiến Giang (12) Kiều Huệ (1) Kim Chuông (4) Kim Dung (2) Kim Ngoan (15) Kim Quyên (1) Kim Sơn Giang (22) Kim Tiết (9) Kim Yến (1) Kỳ Nam (2) Ký sự (14) Lã Bố (1) La Hán (1) La Mai Thi Gia (1) Lạc Thảo (1) Lại Ngọc Thư (1) Lam Giang (3) Lan Anh (1) Lan Phương (1) Lan Thanh (1) Lãng Du (6) Lâm Bích Thuỷ (8) Lâm Cẩm Ái (3) Lâm Hạ (11) Lâm Huy Nhuận (1) Lâm Trúc (30) Lâm Xuân Vi (1) Lâu Văn Mua (1) Lê Ân (5) Lê Bá Duy (9) Lê Đình Danh (79) Lê Đức Hoàng Vân (1) Lê Đức Lang (13) Lê Giang Trần (1) Lệ Hằng (3) Lê Hoài Lương (4) Lê Hoàng (2) Lê Hứa Huyền Trân (39) Lê Khánh Luận (1) Lê Minh Chánh (1) Lê Minh Dung (2) Lê Minh Hải (2) Lê Minh Vũ (3) Lê Ngân (3) Lê Ngọc Phái (1) Lê Ngọc Trác (1) Lê Ngũ Nam Phong (11) Lê Nhựt Triết (8) Lê Phương Châu (30) Lê Quang Trạng (23) Lê Sa Long (2) Lê Thanh Hùng (34) Lê Thanh My (8) Lê Thấu (1) Lê Thị Cẩm Tú (6) Lê Thị Hồng Thắm (1) Lê Thị Kim (1) Lê Thị Ngọc Lệ (1) Lê Thị Ngọc Nữ (32) Lê Thị Thu Hiền (1) Lê Thị Xuyên (13) Lê Thiếu Nhơn (15) Lê Thống Nhất (6) Lê Thụy Phương (2) Lê Tiến Dũng (1) Lê Tiến Mợi (6) Lê Trọng Nghĩa (3) Lê Trung Hiếu (1) Lê Tuân (4) Lê Uyên (1) Lê Văn Hiếu (12) Lê Văn Ngăn (3) Lê Vi Thuỷ (1) Lê Vinh (4) Lê Xuân Tiến (1) Lindsay Polak (1) Linh Lan (7) Linh Lan (Quảng Nam) (8) Linh Phương (3) Linh Thy (2) Long Khánh (4) Long Vương (1) luân hồi (1) Lữ Hồng (3) Lư Nhất Vũ (1) Lương Cẩm Quyên (1) Lương Duyên Thắng (3) Lương Đình Khoa (1) Lương Sơn (27) Lưu Ly (6) Lưu Quang Minh (15) Lưu Thành Tựu (1) Lưu Thị Mười (2) Lưu Xuân Cảnh (2) Lý Khánh Vinh (15) Lý Thành Long (1) Lý Thời Miễn (1) M.T.N.H (7) Mã Nhị Lan (1) Mạc Minh (2) Mạc Tố Hồng (1) Mạc Tường (2) Mai Đức Trung (6) Mai Hạnh (1) Mai Kiệm (1) Mai Loan (12) Mai Nhật (2) Mai Thanh (1) Mai Thị Vân (1) Mai Thìn (3) Mai Tuyết (37) Mang Viên Long (63) Marie Hải Miên (4) Mẫu Đơn (1) Mèo Con (1) Mi Thu (1) Miên Đức Thắng (2) Miên Linh (1) Minh Châu (2) Minh Đan (Lọ Lem Đất Võ) (6) Minh Nguyên (15) Minh Nguyễn (3) Minh Nguyệt (15) Minh Nguyệt (NT) (1) Minh Nhân Tông (1) Minh Vy (25) Mỗi tháng một tác giả và một bài thơ hay (2) Mộng Cầm (8) Mộng Nam (1) Mùa Xanh (3) Mưa (1) Mường Mán (1) MỸ THUẬT (6) My Tiên (1) Mỹ Vân (1) Nam Art (2) Nam Cao (1) Nam Thi (17) Năm Bửu (1) Nấm Độc (1) NCCGL (4) Ngàn Thương (33) Ngày Đẹp Tươi (1) nghệ thuật. (1) nghiên cứu (1) Ngọc Bút (8) Ngọc Diệp (35) Ngọc Thịnh (1) Ngô Càn Chiểu (1) Ngô Cự Chính (2) Ngô Diệp (6) Ngô Đình Hải (7) Ngô Hồng Nhung (1) Ngô Liêm Khoan (1) Ngô Minh Trãi (3) Ngô Nguyên Ngiễm (1) Ngô Thị Hoà (1) Ngô Thị Ngọc Diệp (10) Ngô Thuý Nga (30) Ngô Thúy Nga (16) Ngô Thy Học (7) Ngô Văn Cư (51) Ngô Văn Giảng (11) Ngô Văn Khanh (17) Ngô Viết Hòa (1) Nguyễn (1) Nguyễn An Bình (70) Nguyễn An Đình (4) Nguyễn Ánh 9 (1) Nguyễn Bá Nhân (1) Nguyễn Bích Sao Linh (1) Nguyễn Bình (1) Nguyễn Bính Hồng Cầu (2) Nguyên Cẩn (26) Nguyễn Châu (2) Nguyễn Chinh (4) Nguyễn Công Thụ (2) Nguyễn Công Tùng Chinh (1) Nguyễn Cử Tú Quỳnh (2) Nguyên Diệp (1) Nguyễn Dũng (1) Nguyễn Duy Khương (6) Nguyễn Duy Phương (1) Nguyễn Duy Thịnh (3) Nguyễn Đại Duẩn (2) Nguyễn Đặng Mừng (3) Nguyễn Đăng Thanh (20) Nguyễn Đăng Trình (4) Nguyễn Đình Bảng (1) Nguyễn Đình Trọng (1) Nguyễn Đoan Tuyết (25) Nguyễn Đồng Bội Thảo (1) Nguyễn Đức Chính (5) Nguyễn Đức Cơ (1) Nguyễn Đức Mậu (2) Nguyễn Đức Minh (6) Nguyễn Đức Minh Hùng (10) Nguyễn Đức Nhân (1) Nguyễn Đức Phú Thọ (25) Nguyễn Đức Quyền (4) Nguyễn Đức Tấn (6) Nguyễn Đức Tình (4) Nguyễn Gia Long (1) Nguyên Hạ (11) Nguyễn Hải Thảo (2) Nguyễn Hậu (2) Nguyễn Hiếu (8) Nguyễn Hiếu Học (2) Nguyễn Hòa Hiệp (2) Nguyễn Hoài Ân (1) Nguyễn Hoàng Thức (2) Nguyễn Hồng Diệu (1) Nguyễn Huệ (3) Nguyên Hùng (1) Nguyễn Huy (3) Nguyễn Huy (HD) (1) Nguyễn Huy Khôi (1) Nguyễn Huỳnh (1) Nguyễn Hữu Minh (1) Nguyễn Hữu Phú (1) Nguyễn Hữu Quý (2) Nguyễn Hữu Thuần (4) Nguyễn Hữu Trung (2) Nguyễn Khiêm (1) Nguyễn Khoa Đăng (51) Nguyễn Kiều Lam (2) Nguyễn Kiều Phương (3) Nguyễn Kim Hương (7) Nguyễn Kim Thịnh (1) Nguyễn Lam (2) Nguyễn Lương Vỵ (4) Nguyên Minh (1) Nguyễn Minh Dũng (46) Nguyễn Minh Hoà (1) Nguyễn Minh Khiêm (1) Nguyễn Minh Nguyệt (1) Nguyễn Minh Phúc (47) Nguyễn Minh Quang (5) Nguyễn Minh Thuận (9) Nguyễn Minh Toàn (1) Nguyễn Mỳ (1) Nguyễn Mỹ Nữ (3) Nguyễn Nga (14) Nguyễn Nghiêm (3) Nguyễn Ngọc Dũng (1) Nguyễn Ngọc Đặng (1) Nguyễn Ngọc Hà (4) Nguyễn Ngọc Hưng (6) Nguyễn Ngọc Thơ (31) Nguyễn Ngọc Tư (5) Nguyễn Nguy Anh (21) Nguyễn Nguyên Phượng (69) Nguyễn Nhật Hùng (4) Nguyễn Như Tuấn (14) Nguyễn Phin (23) Nguyên Phong (1) Nguyễn Phú Yên (8) Nguyễn Phượng (2) Nguyễn Phương Dung (2) Nguyễn Quang Quân (8) Nguyễn Quang Tâm (2) Nguyễn Quang Tuấn (1) Nguyễn Quân (2) Nguyễn Quốc Ái (1) Nguyễn Quốc Bảo (1) Nguyễn Quốc Đông (1) Nguyễn Quy (2) Nguyên Tâm (1) Nguyễn Tấn Thuyên (3) Nguyễn Thái An (3) Nguyễn Thái Dương (6) Nguyễn Thái Huy (35) Nguyễn Thành Công (48) Nguyễn Thành Giang (22) Nguyễn Thanh Hải (1) Nguyễn Thanh Huyền (8) Nguyễn Thanh Mừng (1) Nguyễn Thánh Ngã (1) Nguyễn Thành Nhân (18) Nguyễn Thanh Tuấn (7) Nguyễn Thanh Xuân (2) Nguyễn Thế Kiên (1) Nguyễn Thế Kỷ (1) Nguyễn Thị Ánh Huỳnh (2) Nguyễn Thị Bích Phượng (2) Nguyễn Thị Cẩm Thuỳ (3) Nguyễn Thị Chi (2) Nguyễn Thị Diệu Hiền (3) Nguyễn Thị Hải (1) Nguyễn Thị Hằng (6) Nguyễn Thị Hậu (1) Nguyễn Thị Hồng Đào (10) Nguyễn Thị Huệ (1) Nguyễn Thị Kim Huệ (2) Nguyễn Thị Mây (127) Nguyễn Thị Ngọc Hải (1) Nguyễn Thị Ngọc Sen (2) Nguyễn Thị Như Tâm (3) Nguyễn Thị Phụng (27) Nguyễn Thị Thanh Bình (6) Nguyễn Thị Thành Nhân (1) Nguyễn Thị Thanh Toàn (1) Nguyễn Thị Thanh Xuân (1) Nguyễn Thị Thu Ba (23) Nguyễn Thị Thu Hiền (1) Nguyễn Thị Thu Hoài (1) Nguyễn Thị Thu Thuý (3) Nguyễn Thị Thùy Linh (3) Nguyễn Thị Tiết (3) Nguyễn Thị Tuyết (1) Nguyễn Thị Việt Hà (39) Nguyễn Thị Xuân Hương (14) Nguyễn Thu Hằng (1) Nguyễn Thủy (4) Nguyễn Thúy Ngân (13) Nguyễn Thuý Quỳnh (2) Nguyễn Thường Kham (3) Nguyễn Thượng Trí (2) Nguyễn Tiến Đường (8) Nguyễn Trần (1) Nguyễn Trí Tài (40) Nguyễn Trọng Luân (2) Nguyễn Trung (1) Nguyễn Trung Nguyên (1) Nguyễn Tuyển (4) Nguyễn Văn Ân (68) Nguyễn Văn Bút (6) Nguyễn Văn Công (2) Nguyễn Văn Cường (CCK) (4) Nguyễn Văn Hiến (5) Nguyễn Văn Hoà (5) Nguyễn Văn Hòa (1) Nguyễn Văn Học (53) Nguyễn Văn Ngọc (1) Nguyễn Văn Thanh (1) Nguyễn Văn Thành (1) Nguyễn Văn Thảo (17) Nguyễn Văn Toan (1) Nguyên Vi (1) Nguyễn Việt Hà (2) Nguyễn Vinh (1) Nguyễn Vĩnh Bình (3) Nguyễn Xuân Cảm (3) Nguyễn Xuân Dương (1) Nguyễn Xuân Khánh (1) Nguyễn Xuân Thuỷ (1) Nguyễn Xuân Thủy (1) Nguyễn Xuân Tư (3) Nguyệt Linh (5) Nguyệt Quế (1) Ngưng Thu (44) Nhã Ngọc (1) Nhã Thiên (7) nhà Thương (1) Nhân Hậu (2) NHÂN VẬT (1) Nhật Nguyệt Xuân Hương (1) Nhật Quang (17) Nhất Sinh (1) Nhật Vũ (1) Nhi Hạ (1) NHỚ THUỞ ẤU THƠ (37) Như Hoài (4) NHỮNG ÁNG VĂN HAY VỀ LÀNG QUÊ VIỆT NAM (7) NHỮNG NGƯỜI BẠN ĐÂT THỦ (6) NHỮNG NGƯỜI THỰC HIỆN HQN (5) Nông Quốc Lập (2) NP phan (1) Nửa Đời hư (1) NỬA THÁNG MỘT TÁC GIẢ VÀ MỘT BÀI THƠ HAY (38) nước (1) O. Henry (1) P.N. Thường Đoan (1) Pearl (1) Phạm Ánh (33) Phạm Anh Xuân (3) Phạm Bá Nhơn (2) Phạm Cao Hoàng (1) Phạm Đình Nghi (1) Phạm Hổ (1) Phạm Hữu Hoàng (20) Phạm Kiều Hưng (1) Phạm Lâm (1) Phạm Lê Tường Vi (1) Phạm Minh Dũng (14) Phạm Minh Hiền (9) Phạm Minh Thuận (10) Phạm Mỹ (1) Phạm Ngân (3) Phạm Như Vân (1) Phạm Phan Hòa (1) Phạm Phương Lan (1) Phạm Quỳnh An (1) Phạm Thái Ba (4) Phạm Thị Hải Dương (9) Phạm Thị Liên (1) Phạm Thị Mỹ Liên (30) Phạm Thị Phương Thảo (3) Phạm Thuý (6) Phạm Trần Ái Linh (4) Phạm Trung Tín (2) Phạm Tuấn Vũ (29) Phạm Tử Văn (21) Phạm Văn Phương (16) Phạm Văn Thạnh (1) Phạm Vũ (1) Phan Anh (12) Phan Cung Việt (1) Phan Đức Nam (1) Phan Hoài Thương (1) Phan Hoàng (2) Phan Huỳnh Điểu (1) Phan Hữu Lý (1) Phan Khanh (2) Phan Mai Thư Nhã (6) Phan Nam (20) Phan Quỳnh Như (1) Phan Sửu (1) Phan Tấn Lược (6) Phan Thanh Cương (2) Phan Thị Huỳnh Trang (2) Phan Tiên Phát (1) Phan Tình (1) Phan Trang Hy (25) Phan Văn Bình (1) Phan Văn Thạnh (1) Phan Văn Thuần (3) Phan Vĩnh (1) phần 1 (1) phần 2 (1) phần 3 (1) phần 4 (1) Phiêu Vân (1) Phong Dương (2) Phong Điệp (1) Phỏng vấn (7) Phú Ngọc (1) Phú Quang (3) Phú Xuân (8) Phùng Gia Lộc (1) Phùng Hiếu (10) Phùng Hiệu (1) Phùng Hoàng Chương (1) Phùng Phương Quý (7) Phùng Văn Khai (1) Phước Vũ (1) Phương Phương (10) Phương Uy (5) Quan Thế Âm (1) Quảng Ngọc (1) Quảng Ngôn Lê Ngữ (1) Quang Thám (1) Quang Tuấn Dũng (9) Quốc Hùng (2) Quốc Tuyên (1) quy luật dịch (1) Quỳnh Lệ (1) Quỳnh Nga (16) Quỳnh Trâm (1) Rason Helmandollar (1) Raymond Carver (1) Raymond Thư (1) Rêu (Cao Hoàng Từ Đoan) (13) SÁCH BẠN VĂN (71) SARAH HALL (1) SINH NHẬT (1) Song Ninh (11) Sông Hương (11) Sông Lam (1) Sông Song (8) Sơn Tịnh (2) Sơn Trần (15) Sruthi Thekkiam (1) T.T.Hiếu Thảo (22) Tạ Nghi Lễ (1) Tạ Thị Hoa (14) Tam quốc diễn nghĩa (4) TẢN VĂN (230) TẠP BÚT (612) Tạp chí Văn Mới (1) TẠP CHÍ VN BÌNH DƯƠNG (11) Tashi Dawa (1) Tâm Lãng (1) Tâm Nhiên (2) Tấn Hòa (1) Tần Khánh (4) TẬP SAN ÁO TRẮNG (39) Tập san Văn học nghệ thuật Hương Quê Nhà (1) Tây bá hầu Cơ Phát (1) Tây Du Ký (1) Tây Sơn bi hùng truyện (2) Thạch Anh (2) Thạch Cầu (1) Thạch Đà (7) Thạch Lam (1) Thạch Sene (5) Thái An Khánh (2) Thái Hoà (1) Thanh Bình Nguyên (27) Thành Dũng (1) Thanh Hải (1) Thanh Huyền (2) Thanh Lương (2) Thanh Minh (4) Thanh Phong (1) Thanh Sơn (1) Thanh Thảo (3) Thanh Trắc Nguyễn Văn (42) Thanh Tùng (7) Thành Văn (3) Thạnh Văn (1) Thanh Xuân (2) Thảo Nguyễn (1) Thâm Tâm (1) Thần Y (1) Thi Ngọc Lan (1) Thiên Ân (1) Thiên Di (5) Thiên Sơn (1) Thiên Thần Áo Trắng (7) Thiên Tôn (10) Thiên Trần (1) Thiệp chúc mừng năm mới (4) Thiệp chúc Tết (3) Thiệp mừng (3) Thông báo (1) Thơ (3139) Thơ Lê Nhựt Triết (1) THƠ MỜI HOẠ (7) THƠ PHỔ NHẠC (100) Thời sự Văn nghệ (6) Thu Dung (3) Thu Hằng (1) Thu Hiền (1) Thu Hoài (1) Thu Nga (1) Thuận Thảo (8) Thuận Yến (1) Thục Minh (7) Thuỳ Anh (13) Thuỵ Du (1) Thụy Du (3) Thuỳ Dương (1) Thùy Dương (1) Thủy Điền (1) Thuỳ Nhân (1) Thư cảm ơn (1) Thư ngỏ (1) THƯ NGỎ CỦA HQN (2) Thư tin (285) THƯ VIỆN TÁC GIẢ (1) Tiểu luận (4) Tiểu Mục Đồng (1) Tiểu Nguyệt (5) Tiểu thuyết (107) Tiêu Tương (1) Tin buồn (2) TIN VĂN (2) Tịnh Bình (19) Tịnh Minh Tiến (2) Tô Hồng Phương (1) Tô Kiều Ngân (1) Tố Mai (1) Tô Minh Yến (21) Tôn Nữ Hỷ Khương (2) Tôn Thất Út (2) Tôn Tư Mạc (1) Tống Ngọc Hân (1) Tống Xuân Tám (1) Trà Bình (4) TRABATHA (1) Trác Phi (1) Trang Linh (1) Trang Lộc (1) Trang Thơ Chào Xuân Mậu Tuất 2018 (1) TRANG THƠ CHỦ NHẬT (519) Trang Thơ Đón Xuân Đinh Dậu 2017 (1) TRANG THƠ ĐƯỜNG LUẬT (16) Tranh ảnh (3) Trầm Mặc (4) Trần Anh Dũng (1) Trần Bảo Định (4) Trần Băng Khuê (1) Trần Biên Thùy (1) Trần Dần (1) Trần Duy Đức (17) Trần Dzạ Lữ (4) Trần Định (1) Trần Đình Sử (2) Trần Đoàn Luận (1) Trần Đức ÁI (2) Trần Đức Hiển (1) Trần Đức Tín (1) Trần Hà Nam (4) Trần Hoàng Vy (2) Trần Hồng Vân (5) Trần Huiền Ân (2) Trần Huy Minh Phương (2) Trần Hữu Du (1) Trần Hữu Hội (17) Trần Kim Đức (5) Trần Kim Loan (2) Trần Kim Quy (1) Trần Lê Sơn Ý (2) Trần Linh Chi (1) Trần Long Thạch (1) Trần Lưu (1) Trần Mai Hường (11) Trần Mạnh Hảo (1) Trần Minh Nguyệt (16) Trần Năm (1) Trần Ngọc Hồ Trường (4) Trần Ngọc Mỹ (11) Trần Nguyên Hạnh (6) Trần Nhã My (2) Trần Như Luận (3) Trần Nhương (1) Trần Phù Nam (1) Trần Quang Dũng (4) Trần Quang Khanh (12) Trần Quang Lộc (1) Trần Quang Ngân (10) Trần Quốc Tiến (8) Trần Quốc Toàn (1) Trần Quốc Việt (1) Trần Tâm (7) Trần Thái Hưng (5) Trần Thanh Hải (3) Trần Thành Nghĩa (1) Trần Thế Nhân (13) Trần Thị Bích Thu (1) Trần Thi Ca (9) Trần Thị Cổ Tích (2) Trần Thị Huệ (1) Trần Thị Huyền Trang (3) Trần Thị Ngọc Hồng (1) Trần Thị Thanh (5) Trần Thị Thắng (1) Trần Thị Thương Thương (4) Trần Thị Trúc Hạ (1) Trần Thị Uyên (7) Trần Thiện (3) Trần Thiện Tuấn (1) Trần Thoại Nguyên (2) Trần Thuận (7) Trần Thúy Lành (6) Trần Thuỳ Trang (1) Trần Thư (1) Trần Thương Nhiều (1) Trần Trọng Hưng (2) Trần Trọng Tân (1) Trần Trọng Vũ (2) Trần Tuấn Anh (2) Trần Tuấn Thanh (10) Trần Vạn Giã (2) Trần Văn Bạn (16) Trần Văn Nhân (5) Trần Văn Thiên (1) Trần Việt (1) Trần Viết Dũng (11) Trần Võ Thành Văn (24) Triết học (2) Triều Âm (2) Triều Châu (1) Triều La Vỹ (2) Triệu Lam Châu (1) Triệu Từ Truyền (30) Trịnh Bửu Hoài (106) Trịnh Duy Sơn (2) Trịnh Hoài Linh (5) Trịnh Huy (4) Trịnh Thuỳ Mỹ (1) Trịnh Tuyên (1) Trịnh Viết Hiền (1) Trịnh Viết Hiệp (1) Trịnh Yến (2) Trọng Mật (2) trụ vương (1) Trúc Giang (4) Trúc Lập (1) Trúc Linh Lan (2) Trúc Thanh Tâm (12) Trúc Thuyên (3) trung quốc (1) Trung Trung Đỉnh (1) Trung Y (1) Truong Nguyen (1) Truyện dài (10) TRUYỆN DỊCH (15) Truyện ký (2) TRUYỆN NGẮN (1173) TRUYỆN VỪA (14) Trương Công Tưởng (16) Trương Diễm Phiến (1) Trương Đình Phượng (8) Trương Đình Tuấn (3) Trương Hồng Phúc (14) Trương Huỳnh Như Trân (2) Trương Lan Anh (1) Trương Nam Chi (5) Trương Thanh Cường (2) Trường Thắng (65) Trương Thị Thanh Tâm (22) Trương Thị Thúy (2) Trường Thịnh (6) Trương Tri (2) Trương Văn Dân (21) Trương Viết Hùng (1) TTM (1) Tuấn Nguyễn (7) Tuấn Quỳnh (3) Tuệ Mỹ (1) Tuti (2) Tuỳ bút (2) TÙY BÚT (120) Tuyết Nhung (1) Tuyết Vân (1) tứ đại mỹ nhân (1) Tường Vi (1) TX (1) Út Lãng Tử (1) Uyên Khuê (2) Uyên Minh (1) Uyển Phan (1) Vạn Lộc (1) Vành Khuyên (1) Văn (2469) Văn Công Mỹ (2) văn hóa truyền thống (5) Văn học nước ngoài (11) Văn Lưu (1) Văn Nguyên (1) Văn Nguyên Lương (7) Văn Nhược Ba (1) Văn Thạnh (2) Văn Thành Lê (1) Văn Thắng (23) Văn Trọng Hùng (1) Vân Đồn (3) Vân Giang (12) Vân Khanh (2) Vân Phi (32) Vân Tùng (2) Vi Ánh Ngọc (2) Vi Quốc Hiệp (1) Victor Remizov (1) VIDEO CLIP (2) Viễn Trình (25) Việt Quỳnh (1) Việt Trang (1) Việt Trương (1) Vĩnh Sơn (7) Vĩnh Thông (43) Vĩnh Tuy (21) Võ Bá Cường (1) Võ Chân Cửu (17) Võ Chí Nhất (3) Võ Công Liêm (1) Võ Diệu Thanh (18) Võ Dõng (1) Võ Đông Điền (4) Võ Hà (1) Võ Hạnh (2) Võ Mỹ Cát (1) Võ Ngọc Thọ (4) Võ Như Văn (3) Võ Thị Nga (13) Võ Thị Thu Thủy (1) Võ Thuỵ Như Phương (15) Võ Văn Hoa (1) Võ Văn Luyến (1) Võ Xuân Phương (3) Vũ Bình Lục (1) vũ đạo (1) Vũ Đình Huy (9) Vũ Đình Liên (1) Vũ Đình Minh (1) Vũ Đình Nguyệt (2) Vũ Đình Thung (2) Vũ Đức Trọng (1) Vũ Hạ (1) Vũ Hạnh (3) Vũ Hùng (2) Vũ Miên Thảo (5) Vũ Thành An (1) Vũ Thị Huyền Trang (115) Vũ Thụy Khuê (8) Vũ Trọng Quang (1) Vũ Trọng Tâm (2) Vũ Trọng Thanh (1) Vương Doãn (1) Vương Hạnh (1) Vương Hoài Uyên (4) Vương Tâm (3) Xanh Nguyên (4) Xuân Đài (1) Xuân Phong (6) Xuân Phương (1) Xuân Tiến (20) Ý Thu (3) Yên Kha (7) Ziken (2)
-------------------------------------------------------------------------
+ 817 TÁC GIẢ CÓ BÀI ĐĂNG TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
-------------------------------------------------------------------------