Giũ
sao hết những tủi hờn
em
ngồi giặt áo người ta
vò
sao sạch?
giũ
sao hết?
... những
phong ba cuộc đờiem
làm trắng giấc mơ tôi
hạ
còn phủ gió hát lời môi êm?
một
chiều gác trọ buồn tênh
con
mèo cõng nắng đi hoang mất rồi
em
ngồi vá víu mảng trời
đắp
mây vào những rã vời tuổi son
ngước
nhìn về phía hoàng hôn
vẫy
tay chào những tủi hờn ngày qua…
Bản
Phác Thảo Thời Gian
Tháng
bảy, ai
bắc cầu cho đôi uyên ương hò hẹn
cơn
nắng ho khan xám vàng đọt lá
mẹ
gánh con nước chiều tưới mầm hạ nương ngô...
Tháng
bảy, tôi tìm gì từ những hàng cau khô
gió
thốc cay xè đôi mắt
đôi
bàn tay vuốt mềm khuôn mặt
búp
sen trên đỉnh tháp Chàm vỡ nắng mê miên
Tháng
bảy, phủ dụ bước chân
ta
như đi hoang vào nghìn năm cổ tích
xa
ngái trăm miền
áp
tai vào thớ gạch
nghe
tự trong lòng đất
thủ
thỉ câu chuyện tình của chàng Chế Mân si cuồng và
nàng công chúa Huyền Trân…
Tháng
bảy sông xanh
tưới
mát hồn trần
bốn
nghìn năm thăng trầm thế cuộc
ta
nhặt những mảnh vỡ của thời gian từ muôn kiếp trước
trái
tim vẫn bổi hổi lạ kì trước điệu múa Chaligia...
Ai
đã trải mầm sống vào đất từ những hạt phù
sa
dọc
miền sông Côn tự thượng nguồn về nghìn trùng sóng
vỗ
ta
vẽ một giọt mưa rơi nghiêng vào nhớ
phác
họa cuộc trần ai…
ta
nhìn lại ta những tháng năm dài
rêu
hoang cuộc tình như thành phế tích
ta
biết tìm gì giữa biển đêm cô mịch
bụi
gió sương phai…
Cánh
hải âu tung trời vẽ một vầng trăng đã khuyết
lẻ
những mùa vui
em
xa tôi…
bình
minh nhòe con sóng,
hoàng
hôn về trên cát ru một khúc tình côi.
Còn
đâu những mùa vàng nghịch ánh chiều rơi?
mây
giăng chùng mắt lệ
khóc
cho đời phù du…
Quy Nhơn 08/07/2015
gió
có lẽ một ngày nào đó
gió thôi bay
thôi ghẹo trêu môi em
thôi những
tháng ngày cô đơn dong rủi
gió thôi gọi mùa đông về
phố núi
ướp trắng sương vây
gió thôi dâng ngực
đầy
niềm yêu ngây dại
thôi luyến tiếc những điều
không bao giờ trở lại
khiến gió đau
gió ơi
ngược dòng sông Côn sóng vỗ
chân cầu
ru em trùng trùng nhịp đập
có khi nào gió khóc
…vì ai?
có khi nào là gió
… tựa sáng nay
thổi tung cánh buồm trắng
hạ
ôm mênh mông biển cả
hát khúc phiêu du
và
cho dù
tất cả thế gian có chùng
chân mỏi mệt
gió vẫn bay
vì gió biết rằng nếu dừng
lại, mình sẽ chết
nên chẳng bao giờ từ bỏ
phải không gió ơi?
gió đón nắng từ mặt trời
ngàn năm ủ mộng
gió, gió gọi gì từ cánh
sóng
mà gào xiết xô bờ
gió, gió gửi gì vào làn mắt
mà ta nhớ bâng quơ.
rao bán nỗi buồn
ta
bán hết nỗi buồn cho nhân thế
nhưng
rao hoài chẳng có ai mua
bởi
nỗi buồn, ai cũng là tỷ phú
lời
rao kia, bỗng hóa ra thừa...
Vết cắt
ngày
còn thơ, ba hay kể tôi nghe về những chuyến đi hoang
của
chú dế mèn trong miền cổ tích
từ cánh đồng chất
đầy rạ rơm và tiếng gió ru êm đêm say tịch mịchđến
những hoang vu núi đồi và triền lãng khơi xa
tôi đã học được một
điều từ những câu chuyện của ba
dẫu gió dông đời
cũng đừng bao giờ tuyệt vọng
và hãy sống như chưa
bao giờ được sống
chỉ một kiếp này thôi, hãy cháy
hết mình
đi qua mùa gió nổi
khát
vỡ bình minh
tôi thấy những nụ mầm cựa mình nảy
chồi từ khô cằn nứt nẻ
bỗng muốn như hạt thóc
vàng nẩy lưng từ lòng đất mẹ
phủ kín cánh đồng
quê
bỗng muốn như giọt nắng tan vào dòng chảy chẳng
bến bờ
qua những thâm trầm đi về biển lớn
bỗng
muốn như chiếc lá non hớp đầy gió ngọt
trẩy lụa
sáng nay
bỗng muốn như một phút giây này
tôi vẫn
thấy mình còn sống…
quá khứ và tôi
tôi và
thực tại
những mảng màu thời gian xếp chồng xa
ngái
từ cánh đồng vàng
nắng trổ trùng vây
và nghe...
con tu hú gọi
bầy.
tôi gọi tháng ngày chảy ngược.
những tiếng
gọi va vào nhau trầy xước
tạo thành những vết cắt
thời gian…
V.P (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét