BIỂN VÀ ANH - Tạp bút Xanh Nguyên
Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016
Ngày họp lớp kỉ niệm mười năm ra trường, ai cũng đã con bồng con bế. Những chuyện cũ, chuyện mới cứ thế kéo dài thâu đêm suốt sáng như càng ướp thêm dư vị ngọt ngào sau thời gian dài xa cách. Khi màn đêm buông xuống, bờ biển Quy Nhơn lại đón bàn chân nối tiếp những bàn chân, vòng tay bên những vòng tay siết chặt bao thương mến. Biển bồng bềnh, nhấp nhô ánh trăng đêm sóng sánh, bàng bạc. Em và anh, hướng cái nhìn về phía biển, trống ngực phập phồng nhịp tim lay động, chực trào những kí ức một thời trên giảng đường đại học tươi mát, trinh nguyên…
Biển vẫn thế anh nhỉ? Em tự nhủ lòng. Anh mỉm cười trìu mến. Trong ánh mắt rạng ngời nhưng ẩn chứa bao điều trắc ẩn nơi anh, em cảm nhận được những điều không nói.
Những ngày đầu chập chững trên giảng đường Đại học, anh, em cùng đám bạn xắn quần ngang đầu gối, những cánh tay đan vào nhau rồi cứ thế thả bộ trên dải cát mềm, nghe du dương theo điệu nhạc sóng. Mặt trời đội biển nhô lên đỏ ửng, những chú hải âu buông mình chao lượn trên sóng thưởng ngoạn ngày mới tinh khôi với vẻ háo hức, thỉnh thoảng chúng rít lên từng tiếng như vũ khúc si mê, ngây ngất trước ánh bình minh tươi mới. Trong cái điệu hồn nhiên, vô tư của thời cấp ba còn vương vít, ai nấy hét vang tên mình trước biển và nhận lại tiếng đồng vọng lẫn hòa trong gió cùng những trận cười nghiêng ngả. Vẫn tươi nguyên tình bạn, vẫn sáng trong thuở ban đầu không chút gợn lăn tăn. Cứ tự nhiên như hơi thở, tình yêu nơi anh nảy nở, lan tràn trong em từ khi nào chẳng thể biết.
Khi chùm phượng vĩ khép lại năm đầu đại học, ta tự tách mình khỏi đám bạn, sánh bước bên nhau trong những chiều lộng gió. Anh nắm chặt tay em, trao gửi yêu thương nồng ấm, em cúi xuống nhặt vội những vỏ sò xinh xắn trước khi con sóng vỗ bờ cuốn chúng ra xa, cả hai cùng khám phá ngôi nhà lạ lẫm, nơi chú còng gió kịp ẩn mình vừa lúc bước chân ta dạo tới. Rồi mình xây lâu đài cát, với bao dự định cho tương lai. Anh mãi ngắm hàng dừa như những cô gái mặc áo dài, tóc xõa ngang vai. Chúng nhìn đôi ta khúc khích cười, nụ cười đong đưa, lả lướt theo gió. Chắc chúng đã từng chứng kiến rất nhiều, rất nhiều những cặp tình nhân như anh và em đi ngang qua đời chúng, anh nhỉ? Anh khẽ cười khi nghe em thủ thỉ. Trăng đã dát bạc trên mặt biển nhấp nhô từ khi nào. Gió đưa vị mặn của biển phả vào má em rin rít, nồng đượm. Giữa rất nhiều cặp tình nhân đang trao gửi yêu thương, anh rụt rè đặt lên má em cái hôn ngọt ngào. Em e ấp tựa mình bên bờ vai gầy vững chãi, lặng im không nói nhưng đủ để nghe con tim loạn nhịp.
Anh hiền lành và cao thượng. Tình yêu anh dành cho em vẫn nguyên vẹn, tròn đầy. Biết bao cô bạn trong lớp mình ghen tỵ, hờn dỗi khi thấy em có được tình yêu nơi anh. Nhưng đâu phải khi nào tình yêu cũng chỉ có nụ cười và những ước mơ hạnh phúc phải không anh? Chỉ một câu nói đùa, anh khiến em hờn dỗi, chỉ một lần thất hứa, anh làm em hụt hẫng. Những buổi học trên giảng đường, em lặng thinh mặc cho anh có bày ra trăm nghìn kế sách hòng chuộc lỗi. Và mình em với đĩa cơm sinh viên đạm bạc trước sự ngạc nhiên của cô chủ quán vì thiếu vắng giọng nói hớp hồn, cái cười tươi rói của anh. Em cần lắm anh bên em lúc đó, nhưng hình như là con gái ai cũng thế, thích hờn dỗi để thấy rằng mình yêu và được yêu nhiều hơn nữa.
Ngày cuối khóa, biển đằm mình dưới cơn mưa tầm tã. Ánh trăng vàng ngọc ngà, sõng soài trên mặt nước lăn tăn, biêng biếc đã trốn mất, chỉ còn những chùm mây đen mọng nước bám víu lấy nhau che kín cả bầu trời. Hàng dừa cất giấu vẻ thướt tha, đủng đỉnh, rũ mình như đang ẩn chứa một nỗi buồn tiếc nuối. Biển lác đác vài bóng người qua lại, thui thủi buồn vì thiếu vắng những lời yêu thương. Những giọt mưa hòa lẫn trong giọt nước mắt em rát bỏng. Em chẳng biết mình đang khóc hay mưa đang khóc thay em… Anh ôm trọn em vào lòng rồi cứ thế nức nở. Và chỉ có biển mới biết chúng ta đã nói với nhau điều gì.
Bốn năm trên giảng đường đại học, mình đã bên nhau như thế. Hạnh phúc với em là cùng anh học tập, cùng được vinh danh trong những lần tổng kết lớp, cùng anh những buổi chiều trên chiếc xe đạp cũ dạo hết những con đường nồng nàn hương hoa sữa; man mác chùm bằng lăng tím ngắt thủy chung,… nhất là cùng anh với những câu chuyện vui buồn bên biển. Để sau đó với em, biển và anh mãi là kỉ niệm tuyệt vời neo đậu, vấn vương.
Gặp lại nhau sau mười năm, dù không nói ra những điều đã cũ nhưng tiếng vọng từ biển đã gợi lại trong ta biết bao luyến lưu, kỉ niệm. Hãy cứ như thế anh nhé. Bởi trong em, biển vẫn thì thầm: em đã từng có anh…!
X.N
Tags:
TẠP BÚT,
Văn,
Xanh Nguyên
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét