Nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Đào
CŨNG CHỈ LÀ MƠ
Sương giăng vạt cỏ la đà
Ta giăng thương nhớ vỡ òa cánh thơ
Xòe bàn tay chỉ là mơ
Ba năm bảy chín ngàn giờ bên nhau.
DẤU YÊU
Thời gian ơi thêm một lần khờ dại
Hương lúa nồng nắm níu lại bờ yêu
Ta ngốc quá khi tim mình mê mải
Mắt mi vương nỗi nhớ biết bao điều!
NỖI NHỚ ĐÊM TRỞ GIÓ
Đêm trở gió giữa đất trời hoang lạnh
Nhớ về em người con gái anh yêu
Nhớ môi hôn ngọt lịm đã ít nhiều
Làm xao động trái tim côi chai đá
Em của anh chắc giờ này cũng đã
Thơm giấc nồng hay trằn trọc giữa khuya
Nhớ về anh ao ước một ngày về
Để hai đứa hoà vào nhau trọn vẹn
Gió vẫn thổi nghiêng chao lời hò hẹn
Anh đành nợ em gánh nặng ân tình
Đời của anh là ngày tháng phiêu linh
Chỉ còn biết yêu em trong giấc mộng
Những đêm trắng nơi phương trời nóng bỏng
Ôm ấp bóng hình ươm mộng ái ân
Này những nụ hôn dịu ngọt ân cần
Kia những vuốt ve nhẹ nhàng nhịp thở
Trời đã khuya vẫn không ngừng trút gió
Vẫn dập dồn như hơi thở em yêu
Em đi vào anh khao khát bao nhiêu
Anh đi vào em bấy nhiêu thảng thốt
Anh và em hai ta hoà làm một
Run rẩy cùng chết lịm giữa màn đêm
Gió rồi ngưng trăng lại sáng êm đềm
Chỉ là giấc mơ trôi qua không nỡ
Nỗi khát khao gởi về em nơi đó
Thơ viết cho em cũng để sẻ chia
Tiếng lòng anh tiếp nối giấc mơ khuya
Em yêu hỡi trời lại vừa nổi gió.
N.T.H.Đ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét