Cuối giờ chiều, lúc anh đang luồn lách giữa bãi gửi xe
của công ty thì Uyên điện cho anh dặn vội vàng vài câu rồi tắt máy. Anh thở dài
mệt mỏi trôi giữa dòng sông người đang ùn ùn chảy với miên man suy nghĩ giăng
mắc trong đầu. Uyên nói tối nay nàng bận nên anh chịu khó ăn tạm cơm hộp, nàng
đã gọi sẵn cho anh rồi. Cưới nhau chưa được bao lâu nhưng cái điệp khúc cơm hộp
này nghe quen quá. Ấy thế mà nàng cứ dặn anh tạm bợ như thể ngày mai nàng sẽ
vứt những cuộc hẹn hò cafe, shoping với nhóm bạn thân để trở về nấu cho anh
những bữa cơm đầm ấm. Như thể nàng chưa bao giờ quên nghĩa vụ làm một người vợ
hiền biết để ý đến những cảm xúc rất chân thật của chồng. Thiên hạ bảo chắc anh
tu từ vài kiếp trước nên kiếp này mới cưới được Uyên vừa đẹp người vừa khéo
léo. Uyên thì luôn miệng đe anh cố mà học cách chiều chuộng vợ đi nếu không có
ngày nàng trốn mất thì ân hận cũng không kịp nữa. Nhẽ ra anh cũng phải cảm thấy
hạnh phúc lắm khi giữ chặt trong tay một người phụ nữ đẹp như Uyên. Nhưng cứ
mỗi lần trở về nhà nhận hộp cơm từ tay một bà cô có khuôn mặt hằm hằm quen bấm
chuông inh ỏi mang đến. Lúc ngồi trong ngôi nhà vắng vẻ đến đơn độc nhai trệu
trạo suất cơm mà lần nào không sống cũng khê. Anh đã nghĩ đến một câu nói “Hôn
nhân là một cuốn tiểu thuyết mà hai nhân vật chính chết ngay ở trang đầu”.
Uyên trở về nhà với dáng vẻ thật xinh đẹp và thoải
mái, lúc chạy lên tầng cất đồ còn kịp vuốt má anh một cái đầy tình tứ. Nàng lúc
nào cũng dư thừa năng lượng sống, cảm giác như nàng có thể lan truyền sự yêu
đời của mình tới tất cả những người may mắn được ở cạnh nàng. Những lúc nàng
xuất hiện trong ngôi nhà này, anh cảm giác như nắng tràn ngập khắp mọi căn
phòng. Thấy mùi hoa thơm lan tỏa trên từng bậc cầu thang. Thấy tiếng cười lanh
lảnh của nàng reo lên trong tim anh khấp khởi. Nên dù có đi đâu, làm gì anh lúc
nào cũng vội vã để được trở về bên ngôi nhà nhỏ, để được dang rộng vòng tay đón
nàng đổ ập vào lòng anh nũng nịu. Thế nhưng không phải lúc nào anh trở về nhà
cũng có nàng đứng sẵn ở bậc cửa chờ anh. Ở ngôi nhà này anh lại luôn là người
phải canh cửa chờ nàng mỗi tối. Nhưng lại chẳng bao giờ có quyền hỏi xem nàng
đã đi đâu? Làm gì? Với ai? Bởi có hỏi cũng chẳng bao giờ nàng chịu trả lời
ngoan ngoãn. Nàng giận dỗi, nàng quay ra hoài nghi đủ thứ, cuối cùng anh lại
phải dọn dẹp cái mô hình chiến trường mà trước đó mình rất hùng hổ vẽ ra. Chỉ
cần nàng ngồi im, mắt ngân ngấn lệ là anh lại vội vàng dỗ dành, vỗ về nàng như
vỗ về con mèo tam thể. Còn nàng thì lúc nào cũng sẵn sàng cong môi bảo:
- Em đẹp em có quyền. Mà em mất thời gian làm đẹp cuối
cùng là để cho ai chứ? Không phải anh cũng thấy tự hào khi có một người vợ xinh
đẹp hay sao? Người ta được cái này thì mất cái kia. Mà em đâu phải không đảm
đang cơ chứ. Mọi việc em vẫn lo chu toàn đấy thôi. Tiền em vẫn kiếm, em không
nấu cơm thì cũng vẫn có người mang cơm đến tận nơi cho anh. Như thế anh còn
muốn thế nào nữa? Hay anh lại muốn em quần quật suốt ngày đến lúc già nua, nhăn
nhúm chứ? Mà em còn lạ gì đàn ông các anh, vợ có vì gia đình mà già đi xấu đi
thì đàn ông các anh cũng chẳng vì thế mà cảm thông. Lại chọn cô khác trẻ trung
mà bồ bịch. Lúc ấy chỉ phụ nữ là thiệt thân thôi.
Nàng có hàng tá lý do và một mới lý luận sắc bén như
thế nên anh cũng chẳng có hơi sức đâu mà hoạnh họe. Anh bắt đầu chán ngấy ăn
cơm hộp, cũng chán ngấy cái cảnh trở về nhà ôm ti vi nằm đợi vợ. Nàng thì làm
việc cho một công ty chuyên tổ chức sự kiện, nên ngoài những cuộc hẹn hò với
bạn bè thì nàng cũng luôn bận rộn với lịch tiếp khách của công ty. Thi thoảng
nàng cũng trở về nhà trong bộ dạng say khướt, mùi bia rượu phả ra nồng nặc rồi
đổ vật xuống giường ngủ một mạch tới sáng. Đã có lúc cáu quá không kiềm chế được anh bảo:
- Anh không muốn nhìn thấy em say xỉn như thế thêm một
lần nào nữa. Một là em chấm dứt ngay việc tiếp khách vào các buổi tối. Hai là
hãy xin thôi việc. Còn rất nhiều công việc khác để làm, kể cả em không đi làm
thì ở nhà nội trợ, anh vẫn có thể kiếm tiền nuôi em.
Nàng nhìn xoáy vào mắt anh rồi trả lời chắc nịch:
- Em không thích thế. Công việc của em do em quyết
định. Miễn em không làm gì có lỗi với anh là được.
- Em trở về nhà say mềm người, nhiều hôm còn nôn mửa ra
nhà khiến anh phải dọn và thức trông em cả đêm. Như vậy mà em vẫn không cảm
thấy có lỗi sao? Em đang biến anh chẳng khác gì một người vợ trong gia đình này
đấy.
- Nếu anh không thích chăm sóc em cũng không sao. Em lỡ
nôn thì sáng dậy em sẽ tự dọn, em cũng không cảm gió hay chết được mà anh phải
lo lắng. Hơn nữa công việc hiện tại vừa mang lại cho em nhiều niềm vui mà thu
nhập cũng cao. Tiền lương của anh đủ nuôi em ăn ba bữa chứ không đủ cho các nhu
cầu khác của em. Chẳng nhẽ anh không nhận ra điều đó?
- Vậy còn em thì sao? Em không thấy em chi tiêu quá
hoang phí cho những thứ không đâu à? Quần áo, son phấn em mua cả tủ nhưng có khi
nào em dùng hết chỗ ấy đâu?
Trước khi lao ra khỏi nhà, nàng đã òa khóc nức nở và
hét vào mặt anh:
- Hóa ra là anh chê em hoang phí, phá của ở cái gia
đình này đấy à? Em làm thì em tiêu. Anh đừng quên là em sống đầy đủ từ nhỏ quen
rồi, em không như người khác được. Mà trước khi cưới nhau anh hứa sẽ lo cho em
một cuộc sống đầy đủ cơ mà. Sao bây giờ đến việc mua sắm một vài bộ quần áo với
anh cũng khó khăn đến vậy?
Anh như kiệt sức sau mỗi trận cãi vã và cảm giác như
không thể làm nổi việc gì. Để đổi lấy những giây phút bình yên hiếm hoi trong
ngôi nhà anh phải chấp nhận việc nàng thích hẹn hò với bạn bè, thích mua sắm
thừa thãi và cả những cơn say nồng nặc. Lâu dần anh không còn cảm thấy nắng ấm
trong ngôi nhà. Những bình hoa nàng cắm cũng đã héo tàn dần không người thay
nước. Ngay cả tiếng cười của nàng cũng không đủ sưởi ấm trái tim anh nữa. Cảm
giác hụt hẫng cứ tràn ngập lòng anh. Ngày nào anh cũng ước giá mà nàng biết…
Giá mà nàng biết…
*
* *
Anh ngoại tình. Chính bản thân anh cũng không ý thức
được điều ấy, cho đến khi tâm trí anh lúc nào cũng chỉ nghĩ về Hiên mà quên mất
sự có mặt thưa thớt của Uyên thì anh mới giật mình thảng thốt. Uyên không nhận
ra sự thay đổi của chồng dù rõ ràng đã có nhiều xáo trộn. Anh không còn đợi cửa
Uyên nữa, thi thoảng anh còn về trễ hơn nàng. Nhưng nàng chỉ nghĩ đơn giản chắc
anh bận công việc gì đó, hoặc là anh bù khú bia bọt với bạn bè cho đỡ buồn cũng
không sao. Anh không còn vặn vẹo cằn nhằn những thói quen cũ của nàng điều đó
khiến nàng càng dễ thở. Nàng chỉ nghĩ đơn giản chắc là có ông bạn nào đó đã đả
thông tư tưởng cho anh rồi. Chắc anh cũng đủ hiểu thời buổi này cứ giữ vợ khư
khư bên mình chẳng phải là một cách khôn khéo tẹo nào. Uyên thấy yêu chồng hơn,
yêu đời hơn. Những cái hôn lướt nhẹ, những cử chỉ âu yếm mà nàng dành cho chồng
giờ được anh đón nhận hững hờ. Anh đã chán việc ngồi chờ nàng ban phát chút yêu
thương sót lại trong ngày, nó chỉ càng làm cho tâm trạng anh thêm tồi tệ.
Hiên đã chiếm trọn con tim anh như một mạch nước ngầm
trong mát âm ỉ lan tỏa trong cơ thể. Hiên bằng tuổi anh, trước kia anh cứ nghĩ
những người đàn bà bằng hoặc hơn tuổi vốn chẳng có gì thú vị. Họ chỉ hợp làm
bạn, làm chị thậm chí là làm mẹ của một gã đàn ông xấu số nào lỡ thích tuýp đàn
bà già dặn. Chả thế mà Hiên vào làm cùng công ty anh đã mấy năm, từ hồi anh còn
độc thân, cô còn chưa có ai theo đuổi mà anh chẳng thèm ngó dòm gì. Ấy thế mà khi
cả hai đã có gia đình yên ổn bỗng dưng anh lại xiêu vẹo trước người đàn bà vốn
chẳng có gì nổi bật ấy. Tất cả giống như một cơn bão đã xô đẩy họ lại với nhau-
hai con người đầy cô đơn, hụt hẫng trong cái vòng luẩn quẩn, mệt nhoài của hôn
nhân.
Một năm trước công ty anh có tổ chức cho công nhân
viên đi picnic bốn ngày. Trong đó hoạt động được mọi người hưởng ứng nhất là
cắm trại ngủ qua đêm ngoài rừng. Ngoài đồ ăn sẵn đã được chuẩn bị thì mọi người
còn tổ chức nấu nướng làm tiệc tối rất vui. Trong bữa tiệc đó Hiên trổ tài đảm
đang nấu ăn khiến ai cũng phải trầm trồ. Nếu anh không phải quá thiếu thốn
những bữa cơm đầm ấm, vui vẻ. Nếu như không phải đã lâu lắm rồi anh không được
ăn một bữa cơm ngon miệng đến thế thì đã chẳng có chuyện anh phải lòng Hiên.
Nhìn cách Hiên lặng lẽ chăm chút cho mọi người xung quanh, hỏi han khẩu vị của
từng người xem ăn có hợp không, có cảm thấy ngon miệng không. Nhìn ánh mắt say
mê đầy hào hứng của Hiên khi nói về mẹo chế biến những món ăn truyền thống cho
thêm phần hấp dẫn. Anh không thôi thắc
mắc là tại sao giữa những người phụ nữ suốt ngày chỉ biết mua sắm làm đẹp như
Uyên, như nhóm bạn thân của nàng thì lại vẫn còn người phụ nữ đảm đang, khéo
léo thích bếp núc, nội trợ đến như Hiên. Trước kia anh quen tự tìm mọi lý do để
cảm thông, bao biện cho Uyên, thì giờ khi nhìn Hiên anh càng cảm thấy hụt hẫng
và thất vọng.
Nhiều ngày sau đó chẳng biết do công việc cơ quan bận
bịu thật, hay là vì anh sợ phải trở về ngôi nhà vắng tanh ngồi nhai cơm hộp. Mà
ngày nào anh cũng lấn lá ở lại sau giờ làm để được chuyện trò cùng Hiên. Hiên
thì cũng chẳng khác gì anh, cũng sợ trở về nhà tự mình chợ búa, nấu nướng bày sẵn mâm rồi ngồi đợi chồng trong mòn mỏi. Thế
nên dạo này Hiên cũng thường ở lại công ty kiểm tra lại sổ sách, đôi khi còn làm
trước cả phần việc hôm sau. Vì cô biết có trở về nhà sớm chồng cũng đang mải mê
ở cuộc vui nào đó. Sự đồng cảm, nỗi cô đơn kéo họ lại gần nhau hơn. Ban đầu chỉ
là những cuộc hàn huyên, chuyện trò sau đó là những chuyến đi chơi vụng trộm có
thể kéo dài vài ngày trên danh nghĩa đi công tác. Hiên bao giờ cũng không quên
nấu cho anh những bữa cơm thật ngon. Cũng ngắm anh ngồi ăn ngon lành như một
đứa trẻ bằng niềm hạnh phúc vô bờ bến. Họ cứ quấn lấy nhau như thế cho đến một
ngày sự linh cảm rất đàn bà trong Uyên thức giấc…
* * *
Nắng chiều hắt xiên qua cửa sổ, đọng lại vài hạt nắng
mờ nhạt nơi chiếc bàn nhỏ mà anh và Uyên đang ngồi đối diện nhau. Từ nãy đến
giờ khi nghe Uyên ngồi thở dài anh bỗng thấy thương nàng quá. Nàng hiện rõ vẻ
mệt mỏi thiếu sức sống, khuôn mặt mộc lộ quầng mắt thâm, hốc hác khác hẳn với
vẻ tươi trẻ căng mọng thường thấy ở nàng. Nàng búi tóc cao, để buông lõa xõa
tóc mái, tay chống cằm nhìn vô định xuống mặt bàn. Sau khi thở hắt ra vài
tiếng, nàng ngẩng lên hỏi anh:
- Người đàn bà ấy chắc là phải xinh đẹp lắm đúng không?
Anh khẽ lắc đầu. Nàng cười chua chát, nhìn xoáy vào
mắt anh tiếp tục hỏi:
- Cô ta chiều chuộng anh lắm đúng không? Ở cô ta có thứ
ma lực nào đó khiến anh điên dại vậy? Em có già nua xấu xí gì đâu mà anh lại
chán em đến vậy? Anh nói đi. Vì sao chứ?
Anh nhìn Uyên cảm thấy đau buốt tận tâm can. Bi kịch
này anh biết cả anh và Uyên đều có lỗi. Anh cũng biết đã đến lúc phải dừng lại,
để xoa dịu vết thương trong lòng Uyên và cả trong chính trái tim anh nữa. Cảm
giác tội lỗi, xót xa và cả tiếc nuối một hạnh phúc mỏng manh mơ hồ cứ giày xéo
từng ý nghĩ trong anh. Anh nhìn nàng, nói những lời chắt ra từ gan ruột:
- Cô ấy không đẹp cũng chẳng có ma lực gì như em nghĩ.
Nhưng cô ấy biết cách lắng nghe, chia sẻ và biết tự tay vào bếp nấu cho người
mình yêu thương những bữa cơm ngon canh ngọt. Em biết không, anh rất sợ trở về
nhà với suất cơm hộp mà em gọi sẵn. Nó đâu có giống một gia đình.
Uyên cúi mặt, nắng cuối chiều hắt lên gò má ướt nước
mắt của nàng. Anh ngồi đối diện, có thể cảm nhận được những cơn đau đang giày
xéo trong Uyên. Nàng rời khỏi chiếc bàn, tiến về phía phòng ngủ của hai vợ
chồng rồi úp mặt xuống gối khóc nức nở. Anh vẫn ngồi lại nhìn vệt nắng cuối
cùng trên chiếc bàn biến mất và nghĩ, nơi đây anh sẽ cùng nàng đón những tia
nắng rực rỡ hơn vào một ngày gần nhất. Ngày của những ảm đạm trôi qua…
*
* *
Còn bây giờ tôi đang thử hỏi có bao nhiêu người đàn
ông đã có vợ nhưng thường xuyên phải ăn cơm hộp như nhân vật nam chính của tôi?
Và bao nhiêu người trong số họ sẽ đi tìm một bữa cơm đầm ấm từ bàn tay người
phụ nữa khác mà không phải vợ mình?
Hà Nội, 21.07.2012
V.T.H.T