TÌNH BUỒN - Tuỳ bút Trương Thị Thanh Tâm


Chiều nay tôi ngồi một mình, nhìn qua khung cửa, những giọt nắng cuối cùng còn nuối tiếc vướng vít qua hàng cau kiểng trước nhà lòng thấy bâng khuâng...
       Dạo nầy trời cứ mưa liên tục, ảnh hưởng đến những cơn bão từ đâu đưa đến hết cơn bão nầy lại đến cơn bão khác, hiếm hoi lắm mới có những giọt nắng mong mỏng, khiến con người cũng vì đó mà chật vật trong cuộc sống, những con đường ngập nước. Những tỉnh, miền lũ lụt, dân tình điêu đứng oán than, thiên tai đủ loại, tất cả làm muôn sự khổ, trời phán hay người đày đọa người, mọi thứ điêu linh thống khổ...
   Lòng tôi trào dâng những nỗi buồn, cứ cô đọng trong tâm hồn, lẻ loi hoài vọng...  Xa xa là những ước muốn, nỗi thèm khát cứ lớn dần khi người tôi yêu mỗi ngày một cách xa, hay vì thiếu sự hiểu biết trong tình yêu mà xảy ra những mâu thuẫn để từ đó mà dằn dặt lẫn nhau, dù đến với nhau là một mối tình vụng trộm hoàn cảnh đưa đẩy... Thẹn với lòng, nhưng tiếng nói của trái tim đã làm u uất một tâm  hồn, không lối thoát, nhưng biết làm sao được khi con tim lên tiếng, thì trí óc trở nên mụ mẫm, cái đầu và trái tim cứ chống đối nhau, cứ thế mà bị dằn dặt giữa đạo đức và sự ích kỷ của con tim.
       Trong một tình cờ, tôi đã gặp lại người xưa sau khi đã mất liên lạc nhau hơn bốn mươi năm. Mối tình nguyên trinh thời con gái, thời còn e ấp thẹn thùng, cái thời tôi như nụ hoa hé nở, được bủa vây, được nhiều người ngắm nghía, trầm trồ ngưỡng mộ, ấy thế mà tôi lại phải lòng... Trời xui đất khiến hay ma đưa lối quỷ dẫn đường, để trái tim đập sai nhịp, dao động bởi một người, thần tình yêu đã gõ cửa, cũng là lúc nhận ra mình đã yêu đơn phương, nước mắt tìm về, những giọt nước mắt ngây ngô vụng dại đã và đang làm cho cuộc đời tôi trở nên u buồn cho đến nay và mãi mãi về sau...
        Một cuộc hội ngộ đâu có thể làm ấm được  trái tim khi nó đang bắt đầu già cỗi. Hạnh phúc có được bao nhiêu khi đã quá muộn màng, và mọi thứ đã vào guồng, nó sẽ bị thúc đẩy bởi sự ích kỷ trong lòng mỗi con người sự tham lam đã không còn là tính chất của tình yêu nên luôn luôn có những xung đột, mâu thuẫn, gian dối cuộn trào để rồi lại sẽ là một tan vỡ. Trái tim nhỏ máu từng hồi để vết thương đó lâu lâu lại có dịp rên la oằn quại, nào ai biết được là mình đang vay hay được trả. Những đam mê ươm mầm trong lòng người, sự thoát thai trong sở thích đã từ từ giết chết một tình yêu, những đêm dài không ngủ, những cái tôi trong mỗi con người lấn át những khát vọng yêu thương...
       Tình là tình không mong mà có, tình là tình khi có mà không giữ. Cái gì mà chân chất quê mùa, lời nào mà hứa chuyện trăm năm. Cái lưỡi không xương, trăm lần uốn được, đôi khi tôi thấy giận bản thân mình đã ngu muội dứt bỏ những cái trong tầm tay, để đi tìm những cái hư ảo. Cái ân cái ái còn đó mà đã đánh tiếng bạc lòng, trăm năm không nợ thời thôi, cớ sao lại để dây dưa thế nầy. Chuyện đời kẻ bán người mua, trả xong thì hết còn ân nghĩa gì. Tuổi nầy còn được bao lâu ngày vui nữa  đâu, khi trút hơi thở cuối cùng, có mang theo được gì đâu mà mơ ước hư danh, có chăng là những thương yêu, hận ghét luôn tồn tại trong linh hồn, người hạnh phúc luôn quên kẻ bất hạnh.
Tôi lớn lên và đi vào đời bằng những nhọc nhằn, nào mơ ước cao sang. Tôi biết mình đã bám nhằm một thân cây gỗ mục nát, từ đó mà không ngày nào là không rơi lệ. Đời truân chuyên, phận bọt bèo, năm tháng làm úa nhàu thân xác chỉ vì một lần lầm lỡ mà đành buông xuôi theo số phận...!

T.T.T.T (Mỹ Tho) 
Read more…

HẸN XUÂN - Thơ Nguyễn Hòa Hiệp





Hẹn em nhé dịp đầu năm
Bầu trời cánh én vừa nằm nghiêng nghiêng
Ta đi thăm đất, thăm miền
Hôm nay là sự nối liền hôm qua.


Ta đi thăm cánh rừng già
Dưới hầm công sự vẫn là nguyên sơ
Hùng anh đến tận bây giờ
Hàng cây sẵn chở che bờ vai nhau!


Ta đi thăm tận thấp cao
Bàn tay thầm lặng biết bao nhọc nhằn
Thảo thơm vào cõi vĩnh hằng
Đêm ngày gieo hạt cho mầm tương lai


Ta đi thăm đến ngày mai
Mẹ giờ tóc trắng cay cay mắt mình…
Thắp hương tỏa khói chùng chình
Theo năm tháng cũ vọng tình nước non.


Hẹn em nhé gót chân son
Đưa nhau đi để mình còn dấu yêu
Mùa xuân mỗi độ dập dìu
Dây trầu trước ngõ vẫn nhiều lá xanh...

N.H.H
(Trường PTTH Châu Thành 1, huyện Châu Thành, tỉnh Đồng Tháp) 

Read more…

DÒNG SÔNG MÙ SƯƠNG - Truyện ngắn Phạm Hữu Hoàng


               
     Năm nay, thời tiết đột ngột thay đổi. Sau rằm tháng Giêng, trời đang nắng nóng, bỗng dưng khí lạnh ùa về làm cho người ta có cảm giác như đang ở giữa đông. Không khí lạnh bao trùm, dai dẳng từ ngày này qua ngày khác. Mấy hôm rồi, sáng nào cũng vậy, lúc mờ đất, Lụy mở khóa cái cổng sắt của ngôi biệt thự, đẩy cánh cổng vừa đủ lách người qua, lầm lũi đi vào con đường đất nhỏ ra bờ sông, đến mỏm đất nhô trên mép nước ngồi lì ở đó. Sương tầng tầng lớp lớp đặc quánh trên mặt sông. Mặc sương rơi thấm buốt, Lụy cứ ngồi bó gối nhìn đăm đăm vào màn sương lạnh lẽo hoang mơ. Lần nào cũng vậy, Lụy nghe có tiếng động trong sâu thẳm mù khơi. Tiếng động âm âm một lúc rồi mất hẳn. Phải chăng tiếng động đó là ảo giác? Như những ý nghĩ huyền hoặc thường đưa Lụy vào mộng mị. Lụy cứ đắm vào mơ ảo cho tới khi sương dần tan, chỉ còn những bợn trắng mỏng la đà trên mặt nước. Bấy giờ, bên kia sông, hiện rõ một xóm chài dưới bóng dừa cằn cỗi, lèo tèo vài chiếc sõng úp rải rác trên bờ cát trắng. Một hình ảnh thân quen với Lụy, bởi xóm chài đó là nơi Lụy chôn nhau cắt rốn, bờ cát thoai thoải gắn với cả thời thơ ấu êm đềm. Nhưng chưa bao giờ Lụy nhìn cảnh vật ấy từ bờ bên này sông trong buổi sáng vắng lạnh sương tan với tâm tư trĩu nặng như lúc này.
     Về làm vợ Hoan đã hơn một năm, sống cùng chồng trong ngôi biệt thự ven sông, biết bao lần, từ ban công tầng hai, Lụy vịn lan can trông ra dòng sông. Nhìn dòng chảy xuất hiện sau khúc quanh rồi mênh mang xuôi giữa đôi bờ. Nhìn mặt trời lên, nắng loa lóa ánh bạc trên mặt nước trong xanh hoặc đêm trăng dập dờn ánh vàng. Sống gần như khép kín trong ngôi biệt thự, dòng sông như người bạn thân thiết lặng lẽ đi bên cạnh đời Lụy.
    Cho đến tối hôm đó, chứng kiến một sự thật trơ trần, dị hợm, Lụy bàng hoàng uất nghẹn. Vùi trong đống chăn nệm, Lụy thao thức, tức tưởi. Gần sáng, người mỏi mệt, chân tay rã rời, Lụy uể oải tới ngồi trước tấm gương bàn trang điểm. Một khuôn mặt ủ nhợt, mắt thâm quầng trân trân nhìn Lụy. Giật mình, Lụy thốt lên: “Là mình đây sao?”. Trong cảnh vắng vẻ cô tịch này còn có thể là khuôn mặt của ai được? Chỉ một đêm thôi mà mình đã thảm hại đến thế này rồi... Căn phòng trở nên ngột ngạt, bức bối... Chợt có tiếng gà gáy văng vẳng ngoài kia. Nơi heo hút vài căn nhà chòi, những thửa hoa màu nối tiếp, và điểm cuối là dòng sông. Bỗng Lụy có cảm giác những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông dìu dịu mơn man khắp cả người. Dòng sông như réo gọi, thôi thúc. Không cưỡng lại được, Lụy bước trong sương lạnh như kẻ mộng du, thẫn thờ ra ngồi với dòng sông. Chỉ có dòng sông mới hiểu được và chia sẻ nỗi niềm. Chỉ có dòng sông mới mang nỗi quặn héo trong lòng gửi về nơi cuối trời thăm thẳm mù xa...
     Lụy lớn lên trong cảnh nghèo khó, vừa học xong trung học phổ thông đã phải ở nhà giúp việc gia đình, rảnh rỗi lên “phây” kết bạn, lang thang mải mê trong thế giới ảo, chát chít tán gẫu. Sự trải nghiệm cuộc sống gần như không có gì. Nhưng bù lại, Lụy đẹp phơi phới như từ giới showbiz lạc đến cái xóm chài tanh nồng tôm cá. Chỉ riêng làn da trắng hồng mịn màng đã tạo ra sự khác biệt với đám con gái trong làng. Bọn con trai đeo đuổi chết mê chết mệt, lời ngon ngọt từ những cái miệng dẻo quẹo vẫn không xiêu được Lụy. Vì Lụy đã có cảm tình với Phần, thợ điêu khắc gỗ mỹ nghệ. Tính Phần trầm, xuề xòa, chân chất. Phần thuê nhà ở một đường phố thị xã mở một cơ sở nhỏ sản xuất các đồ gỗ mỹ nghệ như phù điêu, tượng, lục bình đủ kích cỡ... Phải nói, Phần khéo tay, lại chăm chỉ. Đồ vật qua tay Phần chế tác rất tinh xảo. Từ nhỏ, Phần đã sống tự lập. Cha mẹ li hôn đã lâu, họ đã có gia đình riêng, ít quan tâm tới Phần. Lụy thường tới cơ sở gỗ mỹ nghệ của Phần ngắm nghía những mẫu vật trưng bày. Cơ sở có mấy chú nhóc học việc. Phần nói với Lụy: “Tụi nhỏ chẳng khác gì anh, mồ côi, nghèo khổ, không ai chăm sóc, học hành không tới đâu. Anh dạy cho cái nghề để mai sau còn có đường mà sống”. Đứa lớn nhất tuổi chừng mười sáu, tên Côi, kể với Lụy: “Ảnh lo cho bọn em đủ thứ. Đứa nào cũng coi đây là mái nhà của mình”. Nó cười hè hè khoe: “Ảnh khen tay nghề em khá rồi. Em vừa chạm xong tượng Phật Di Lặc ngồi gốc tùng được khách hài lòng”. Có lần, Phần đưa cho Lụy coi tượng vũ nữ Apsara Chămpa vừa làm xong theo đơn đặt hàng. Phần hồ hởi: “Anh chạm mới xong đấy. Này nhé, đầu đội mũ chóp nhọn nhiều tầng, mặt trái xoan, môi đang hé cười, mũi cao. Lụy coi anh chạm động tác múa có mềm mại, uyển chuyển không?”. Lụy lơ ngơ không biết phải trả lời thế nào. Phần giải thích thêm nét đặc trưng vũ điệu Apsara của người Chăm, động tác múa sống động tạo ra hình khối cân đối, cái hồn văn hóa Chăm qua bức tượng... Nhưng không cách nào Lụy hiểu được lời Phần nói. Phần trêu: “Em ngốc lắm!”. Lụy không giận chút nào. “Ngốc” cũng được, miễn là còn được hít cái mùi ngai ngái của những thớ gỗ mới xẻ và được ngắm cặp mắt trong veo của mấy “thợ” học việc nhí chạm, khắc dưới sự hướng dẫn của “thầy” Phần. Nhưng có điều lần nào cũng vậy, gặp Lụy, Phần vẫn thản nhiên như không hề có tình ý gì. Lụy hờn trách sự vô tình đó. Chắc là Phần đã yêu người khác rồi nên không đoái hoài tới mình? Ý nghĩ này cứ quấn riết trong đầu làm Lụy ngày thêm băn khoăn.  
     Không chờ Phần được nữa, biết chờ tới bao giờ, lại thêm sự thúc giục của ba mẹ, lời mẹ cứ rỉ rục bên tai: “Con gái có thì, gặp chỗ xứng thì lấy, tao thấy còn ai hơn nó nữa, việc gì phải kén cá chọn canh”. Mẹ muốn nói tới Hoan. Qua người dì mai mối. Người ấy nói riêng Lụy: “Dì thương cháu nên mới chỉ cho cái chỗ để sướng cái thân. Cháu ưng nó như chuột sa hũ nếp, là phước đức tu hành ba đời đó”. Lụy nghe riết cũng xuôi tai. Hoan là chủ nhân ngôi biệt thự lộng lẫy, kiêu hãnh giữa những ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ lè tè. Từ lúc ngôi biệt thự mọc lên phô ra cuộc sống nhung lụa, sang trọng thì đó luôn là niềm mơ ước, thèm muốn của người dân lam lũ bên kia sông mà quanh năm vẫn cứ cơ cực, thiếu thốn. Hoan đã ngoài ba mươi, là doanh nhân thành đạt, sở hữu một công ty xây dựng ăn nên làm ra ở thị xã. Hôm Hoan lái chiếc ô tô láng coóng rẽ vào xóm chài, chạy từ từ tới trước cổng sân nhà Lụy rồi dừng xe. Hoan đến “coi mắt” Lụy. Một sự kiện làm xôn xao cả xóm. Ngay từ phút đầu, dáng vẻ phong độ, lịch lãm của Hoan đã làm Lụy choáng ngợp. Khi chỉ còn lại hai người, không một lời đưa đẩy, Hoan tự tin nói như mọi thứ đã được lập trình sẵn: "Lụy bằng lòng lấy anh nhé!". Thấy Lụy còn phân vân, Hoan cũng không vội vàng: “Lụy cứ từ từ nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời anh sau”. Nghe Lụy báo tin Hoan hỏi cưới, Phần thoáng lặng người nhưng liền tỏ ra vui vẻ: “Chúc mừng em!”. Mắt Phần thật lạ như đang cố nén điều gì. Nhưng với Lụy, mọi thứ đã rõ và không còn gì để do dự nữa. 
     Đám cưới được tổ chức linh đình, Lụy đội khăn voan trắng, mặc chiếc áo cưới màu đỏ lộng lẫy, tay trong tay cùng Hoan bước trên thảm hồng, nghe bao lời trầm trồ chúc tụng, thấy bao ánh mắt ngưỡng mộ. Đêm đầu tiên làm vợ, Lụy hồi hộp, đợi chờ. Trong phòng ngủ, dưới ánh điện hồng dìu dịu, khi trút bộ com lê, Hoan bỗng trở thành con người khác. Cái vẻ đĩnh đạc, hoạt bát không còn nữa. Hoan trở nên lãnh đạm, nói với Lụy vài câu chiếu lệ chẳng đâu vào đâu. Rồi cơ thể bóng nhẫy của Hoan đè lên người Lụy, làm tình gượng gạo như một súc thịt ngồn ngộn vô cảm. Xong, Hoan lăn ra ngủ như chết. Lụy trở thành đàn bà với nỗi thất vọng như bị vết xước đầu tiên trong đời.
     Dù mới cưới, Hoan có vẻ không hứng thú với chuyện chăn gối. Sau đêm động phòng, Hoan ra ở phòng riêng, cũng ở tầng hai, cuối hành lang. Lụy hỏi, Hoan trả lời: “Anh quen ngủ một mình. Với lại nhiều lúc phải làm việc tới khuya, cần yên tĩnh”. Rồi chuyện gần vợ cứ thưa dần. Có khi cả tháng Hoan không "yêu" vợ. Một đêm, Lụy đánh bạo qua gõ cửa phòng Hoan. Giọng Hoan nhừa nhựa: “Anh mệt. Có gì mai hãy nói. Em về phòng ngủ đi." Sáng, Hoan lầm lụi xách cặp lái ô tô đi làm. Tối về. Có khi hai ba ngày vắng nhà. Hoặc cả tuần. Không hề nói với Lụy một lời. Mối nghi ngờ trỗi dậy: "Sao Hoan lại đối xử với mình như vậy? Hoan có điều giấu giếm chăng?". Trong ngôi biệt thự, Lụy không phải động tay vào việc nhà. Chợ búa, bếp núc, giặt giũ thì đã có người giúp việc. Chăm sóc vườn tược cây cảnh thì có người làm công. Thỉnh thoảng, Hoan đưa tiền cho Lụy, mua sắm riêng tùy thích. Tiền Hoan đưa, Lụy vẫn giữ nguyên đó, vì từ lúc làm vợ Hoan, Lụy không có nhu cầu mua sắm gì. Đôi lúc, khách đến chơi, bà con nội ngoại, các thân hữu, Hoan tiếp ở phòng khách. Lụy cũng được tham dự. Cũng có khi, Hoan dẫn Lụy đi dự tiệc cưới, tiệc chiêu đãi hoặc cùng với Lụy về thăm nhà hai bên vào dịp tết, giỗ chạp... Những lúc đó, Hoan ân cần, quan tâm chăm sóc Lụy như người chồng rất mực thương vợ. Người ngoài cứ tưởng hai vợ chồng sống rất hạnh phúc. Lụy cũng lấy làm lạ về điều này.
    Lụy ngày càng cô độc. Trước đây chưa bao giờ Lụy hình dung cuộc sống vợ chồng lại tẻ lạnh đến thế. Buồn! Lụy lại lên “phây” tán chuyện. Một lần như thế, nick name của Phần hiện trong ô cửa sổ. Thoạt đầu, Lụy do dự, muốn thoát cho xong. Còn gì để nói với Phần đây? Nhưng rồi không nén được cảm xúc dâng trào khi nhớ đến Phần, nỗi nhớ tiếc rưng rưng trong những đêm chăn đơn gối chiếc... Lụy hồi hộp kích vào. Sau lời chào, Phần ân cần hỏi han. Cuộc trò chuyện xoay quanh những kỉ niệm xưa, về bạn bè chung, về cuộc sống của Lụy. Dần dần, Lụy càng tin cậy ở Phần. Anh vẫn như ngày nào, bao dung, quan tâm đến Lụy. Khi có tâm trạng nặng nề, lời Phần động viên làm Lụy vơi được nỗi lòng. Lụy hỏi Phần sao không lập gia đình. Phần trả lời: “Sẽ chờ cho tới khi nào gặp người con gái giống Lụy. Không lẽ thế gian này không có người thứ hai sao?”. Lụy thắc mắc: “Vậy sao ngày trước anh lại hờ hững với em?”. “Anh không thể nói được. Nhưng rồi Lụy sẽ hiểu và thông cảm cho anh”. Lụy nói lẫy: “Vậy anh hãy chờ cho tới kiếp sau đi”. “Lụy có chắc như thế không?”. Lụy đùa: “Chắc chắn”. “Anh sẽ chờ cho đến khi đó. Quả đúng như thế thì ông trời luôn có sự công bằng, không để anh phải chịu thiệt thòi như kiếp này đâu”. Không nhầm lẫn được, Phần yêu mình. Rất yêu nữa là đằng khác. Và Lụy nhận ra Phần mang một nỗi u ẩn mà mình chưa biết. Lụy không kể cho Phần nghe về cuộc sống vợ chồng với Hoan dù đôi lần anh có hỏi đến. Phần biết thì cũng giải quyết được gì đâu. Lụy thở dài buồn bã. Những lần trò chuyện với Phần trên “phây”, Lụy giấu kĩ vào góc khuất như niềm vui nhỏ nhoi trong những ngày tháng đơn điệu.  
       Biến cố làm xáo trộn đời Lụy cũng chính từ cái khoảnh khắc mà những hoài nghi mơ hồ về Hoan bất ngờ được giải mã. Lụy ngồi bên mâm cơm chiều chờ Hoan đến sốt ruột. Lụy thường âm thầm ngồi chờ Hoan với sự kiên nhẫn như thế. Nghe tiếng còi ô tô quen thuộc, Lụy xem đồng hồ. Gần 9 giờ tối. Hoan và một gã trắng trẻo, ăn mặc diêm dúa tiến vào phòng khách. Cũng vừa lúc Lụy từ phòng ăn lên. Lụy đứng ở góc khuất nên cả hai không nhìn thấy. Hoan và gã kia đều chếnh choáng men say. Gã kia Lụy đã quen mặt vì có đến nhà vài lần. Cả hai bá vai bá cổ bước lên cầu thang. Cử chỉ thân mật của Hoan với gã trông thật chướng tai gai mắt. Quay lại phòng ăn, cất thức ăn vào tủ lạnh, dọn dẹp xong đâu đấy, Lụy trở lại phòng khách. Không biết gã kia đã về chưa? Qua khỏi đầu cầu thang, Lụy nhìn về cuối hành lang, thấy cửa ra vào phòng Hoan còn mở hé, ánh sáng lọt ra ngoài. Có lẽ vì say nên Hoan quên chốt cửa. Lụy đi tới đó. Có tiếng thở hổn hển trong phòng. Lụy khẽ kéo cánh cửa, bỗng sững sờ. Trên giường, gối chăn xộc xệch, Hoan và gã kia người không mảnh vải, đang quấn vào nhau. Hoan âu yếm vuốt ve, hôn say đắm, gã kia hưởng ứng nồng nhiệt. Những cái hôn thắm thiết mà Hoan chưa bao giờ dành cho mình. “Trời ơi! Hoan là...”. Bắt gặp cái nhìn của Hoan, Lụy dập cửa lại, ù chạy về phòng...
      Trưa hôm sau, trái với lệ thường, Hoan đột ngột về nhà. Còn Lụy, lúc sáng, từ bờ sông về cứ ở lì trong phòng. Hoan vào phòng Lụy, ngồi vào chiếc ghế nệm dài, rút một điếu thuốc châm lửa hút, nét mặt căng thẳng. Lụy nằm trên giường, mặt quay vào tường. Tuy biết là có Hoan, nhưng vẫn im lặng. Hút xong điếu thuốc, Hoan đứng dậy, đến ngồi bên mép giường khẽ lay vai Lụy: “Anh muốn nói chuyện với em”. Hất bàn tay Hoan ra, Lụy nhổm dậy bước xuống giường lại ghế ngồi. Hoan tới ngồi ở ghế đối diện. Lụy lên tiếng: “Anh còn gì để mà nói đây? Sao lại lừa dối tôi?”. Hoan rầu rĩ: “Vì anh không còn sự lựa chọn. Lụy thử nghĩ xem, lúc nào anh cũng lo lắng không yên. Mọi người mà biết được anh là thế thì còn mặt mũi nào sống ở cái thị xã này nữa. Anh sẽ trở thành kẻ dị biệt, bị kỳ thị, mỉa mai, đàm tiếu. Tội nợ gì phải chịu nhục nhã như vậy”. Lụy uất nghẹn: “Vì vậy, anh lấy tôi là để tạo tấm bình phong che chắn chứ gì? Mà sao anh lại chọn tôi chứ không phải ai khác?". Hoan bình tĩnh trở lại: “Bởi em đẹp. Người ngoài sẽ thấy em tương xứng với anh nên không nghi kị. Em lại hiền lành, ngây thơ, không như các cô gái thành thị lõi đời nên dễ chấp nhận anh hơn”. Lụy vừa căm tức, vừa thương hại kẻ đã đưa mình vào cảnh ngộ trớ trêu. Hoan nhỏ nhẹ: "Thời gian qua, anh đã phần nào hiểu Lụy. Thật tình anh không muốn mất em. Lụy cứ ở trong ngôi biệt thự này, anh sẽ không để em thiếu thốn bất cứ thứ gì". Lụy chua chát đáp: "Để phải kéo dài những ngày tháng đau khổ mãi sao? Cái tôi cần nhất anh không thể có thì làm sao tiếp tục cùng chung sống được”. Nhưng nếu rời ngôi biệt thự này, Lụy không biết cuộc sống của mình sẽ như thế nào. Tình cảnh của Lụy bây giờ chẳng khác gì dòng sông mờ khuất trong sương. Lụy gục đầu xuống thành ghế. Hoan nói: “Mong Lụy thông cảm cho anh và giữ kín chuyện này nhé. Anh xin em đấy!”. Lụy không trả lời… Hoan lắc đầu, đứng dậy bước nhẹ ra cửa.
      Ngồi trên mỏm đất bờ sông, nhìn màn sương chập chùng giăng giăng, có lần Lụy nghĩ tới sự nhỏ bé, vô nghĩa của đời mình, mường tượng cái cảm giác khi tan biến vào màn sương dày đặc ấy chắc dễ chịu hơn những gì trong hiện tại. Hoặc như nếu có đau đớn cũng chỉ một lần duy nhất mà thôi, không phải kéo dài lê thê chẳng có điểm dừng. Ý nghĩ đó quyến dụ Lụy làm những sợi dây ràng buộc với cuộc sống cứ lơi lỏng dần. Mà cuộc sống này có còn ý nghĩa gì với Lụy nữa đâu mà quyến luyến... Lúc Lụy đang ủ ê chán chường thì chợt thấy bóng người từ trong sương hiện ra... Rõ dần... Lụy thảng thốt: “Phần!”. Rũ những hạt sương bám đầy người, Phần bước lại gần. Lụy ngạc nhiên: "Sao anh đến đây?". "Bởi anh lo cho Lụy, không thể để em một mình trong tuyệt vọng”. Lụy bồi hồi xúc động, muốn ùa vào vòng tay Phần, nép vào ngực anh thổn thức rồi ra sao cũng mặc. Nhưng dòng cảm xúc ấy không vượt qua được cái ranh giới vô hình mỏng manh. Lụy buồn bã nhìn Phần rồi trỏ vào màn sương trước mặt: "Em muốn đi vào đó". Phần hỏi: "Để làm gì?". "Vì em muốn thế". "Em đừng tự dối lòng nữa. Em đang muốn trốn chạy Hoan". "Anh biết hết rồi sao?". "Nhiều hơn những gì em nghĩ". Lụy giàn giụa nước mắt: "Em phải làm sao đây?". Phần khẩn khoản: "Nghe anh, hãy quay nhìn lại đi". Bất giác, Lụy nhìn ra sau. Phía ấy là ngôi biệt thự. "Không! Em kinh sợ! Nơi ấy thật khủng khiếp!". “Em phải đối mặt với nó". "Vì sao?". "Vì có đối mặt, em mới vượt qua được. Phía trước vẫn còn bao nhiêu điều tốt đẹp”. “Nhưng em cô đơn lắm. Phần ơi! Giúp em với!”. Phần buồn rầu nhìn Lụy, cái nhìn nồng ấm yêu thương... Bóng Phần bỗng mờ dần rồi biến mất. Lụy hoảng hốt:“Anh Phần! Anh Phần!...”. Tiếng kêu của Lụy lạc lõng trong sương...
       Sáng sớm, Lụy lại ra bờ sông như thường lệ. Nhưng khác với mọi lần, màn sương đã biến đâu mất, đất trời quang đãng. Ngỡ ngàng, Lụy ngồi xuống mỏm đất quen thuộc. Tiếng động âm âm nghe rõ ràng hơn. Lụy hướng mắt về phía ấy. Đó là tiếng cây sào khua nước đưa chiếc sõng từ từ cập vào bờ. Trên sõng có một đôi vợ chồng trẻ làm nghề chài lưới. Thỉnh thoảng, người vợ ngồi trước đầu sõng nói một câu gì đó. Người chồng vừa chống sõng vừa cười phá lên vui vẻ. Tới mép nước, người chồng ghìm sào, người vợ bước xuống nước, chụp đầu mũi sõng kéo lên bờ. Người chồng cong lưng đẩy phía đằng đuôi. Chiếc sõng đã nằm hẳn trên bờ cát. Cả hai khiêng sõng úp vào cái giá đỡ gần đấy rồi chồng tay cầm sào, tay xách lưới, vợ mang giỏ đựng cá hối hả trở về cho kịp buổi chợ sớm. Cuộc sống đôi vợ chồng ấy tuy mộc mạc đơn sơ mà ấm áp lạ lùng. Sau những gì đã trải qua ở ngôi biệt thự, bây giờ, Lụy không còn mong muốn nào hơn thế. Còn gì bằng khi được sống trong mái nhà êm ấm với người mình yêu thương. Bất giác, nhớ đến nụ cười hồn hậu của Phần và mùi ngai ngái ở cái cơ sở gỗ mỹ nghệ, Lụy đứng dậy đi một mạch tới đó. Lụy cắm cúi bước, lòng rạo rực niềm vui khi về lại nơi quá đỗi thân quen. Vừa tới cửa, thằng Côi và bọn nhỏ chạy ra đón. Lụy nhìn quanh rồi hỏi: “Anh Phần đâu?”. Nghe hỏi, thằng Côi bật khóc, tụi nhỏ liền thút thít theo. Côi nghẹn ngào: “Ảnh mất rồi!”. Lụy chết lặng như không tin ở tai mình nữa, miệng lắp bắp: “Ảnh mất... mất hồi nào? Sao... lại mất?”. Gạt nước mắt, thằng Côi đáp: “Chừng nửa tháng. Ảnh mắc bệnh đã lâu. Nhưng không cho ai biết, sợ mọi người lo lắng. Rồi bất ngờ ra đi sau cơn đột quỵ”. Lụy ôm mặt nức nở: “Trời ơi! Vậy mà em không hề hay biết. Thì ra, đây là lí do ngày ấy anh không đến với em. Cả đời anh chỉ lo cho em, chăm sóc tụi nhỏ. Giờ anh không còn, mình em đơn độc biết trông cậy vào ai? Tụi nhỏ sẽ sống như thế nào?”. Gương mặt Lụy thêm ảo não... Mãi một lúc sau, Lụy mới trấn tĩnh, rút khăn lau nước mắt. Thằng Côi cũng nín khóc, lo lắng nói: “Hồi còn sống, có lần ảnh tâm sự với em, nếu ảnh có bề gì thì em phải trông coi cơ sở và chăm lo cho mấy đứa nhỏ. Khi đó, em không để tâm vì ngỡ ảnh đùa. Nào ngờ đây là lời dặn dò của ảnh trước lúc đi xa. Liệu em có đảm đương nổi không?”. Lụy vuốt nhẹ mái tóc ca rê lởm chởm của nó rồi dịu dàng bảo: “Em tự tin và vững vàng lên, phải xứng đáng với anh Phần và thực hiện được di nguyện của ảnh”. Lụy nói với Côi hay là nói với chính mình? Giọng Lụy bỗng rắn rỏi: “Côi đừng lo. Chị sẽ ở bên cạnh các em”. Côi hỏi: “Vậy còn ngôi biệt thự ấy?”. Lụy quả quyết: “Chị không bao giờ trở lại nơi đó nữa”.   

P.H.H                                                                   
                                                                     
Read more…

CƠN MƯA NGÀY HAI BỐN - Thơ Nguyễn Đức Tấn

                       Nguyễn Đức Tấn

Cơn mưa ngày hai bốn
Giăng giăng khắp đất trời
Khẽ nhắc nhau Chúa đến
Xòe tay ra người ơi!

Cơn mưa ngày Chúa đến
Xin chầm chậm nhịp đời
Bao dung và nhân ái
Sẽ trở mình lên ngôi

Cơn mưa ngày Chúa đến
Xóa giận hờn trong nhau
Những bon chen toan tính
Phận người rồi qua mau

Lâm thâm chiều thứ bảy
Giờ này em ở đâu?
Hãy cùng nhau tắm gội
Giữa cơn mưa phép mầu! 

 24/12/2016
N.Đ.T (Đà Nẵng) 
Read more…

BÂNG KHUÂNG - Thơ Thiên Tôn

                                       Thiên Tôn 


CHIỀU NHỚ!

Chiều hoang hoải, quắt quay nỗi nhớ
Bước liêu xiêu trên nẻo hoài hương
Bơ vơ giữa chốn phố phường
Heo may, khói, cát, bụi đường níu chân.
Chiều giáp tết, chợt lòng ngơ ngáo
Tiếng mẹ cười, đâu đó thật gần
Bỗng nghe một phút bâng khuâng
Nhớ mùi tro bếp, bần thần lòng con...
Chiều xưa ấy nhớ con không nhỉ,
Tóc mẹ hiền hóa nắng rồi chăng?
Da mồi đếm những nhọc nhằn
Lá thu có rụng chẳng bằng ơn sâu...
Chiều hoang hoải, quắt quay nỗi nhớ
Bước liêu xiêu trên nẻo hoài huơng
Cúc, mai đã trổ đầy vườn
Mà con của mẹ dặm trường lênh đênh... 

GIÁP TẾT!

Bỗng nghe nắng, gió...
Lao xao
Bồi hồi khí tết...
Mai, đào... thắm vui!
Giật mình...
Thêm một tuổi đời.
Mà chưa đủ lớn
Đầy vơi nỗi niềm!
Xuân ngúng nguẩy
Xuân êm đềm
Xuân thay áo mới,
Xuân thêm dại khờ...


BỨC THƯ CHƯA GỬI

Hương lúa trổ thơm miền nhung nhớ
Tóc mẹ hiền đậu quả bắp non
Xuân này con không về thăm mẹ
Xin chớ buồn nhé mẹ của con!
Ngày con thơ mẹ thường hay kể
Ông ngoại đi đánh giặc giữ quê
Nhưng ông con đi mãi chẳng về
Tuổi thơ mẹ đợi cha mòn mỏi...
Mẹ nhớ không, giọt lệ mẹ lăn
Rơi má con thấm mãi đáy lòng
Nỗi niềm mẹ nuôi hồn con trẻ
Yêu mẹ nhiều sông núi sá chi.
Con đủ lớn cất bước ra đi
Miền tha hương xa hơi thở mẹ
Ngày đi xa con khóc dại khờ
Mẹ cũng khóc nhưng không nước mắt.
Mười năm ròng bơi giữa chợ đời
Trái tim mẹ dõi theo con bước
Tuổi nông nổi, vội vàng hấp tấp
Con va vấp cạm bẫy đá đời.
Mẹ yêu hỡi, xuân này lỗi hẹn
Mùa xuân sau con trẻ xin về,
Để ngây ngất mật ngọt tình quê
Để được mẹ yêu thương vỗ về...

T.T

Read more…

CHIẾC VÕNG CỦA CHA - Truyện ngắn Ngọc Diệp


                                                Ngọc Diệp 

    (Kỷ niệm Ngày Vì nạn nhân chất độc da cam- Điôxin 10/8)


Ngày cậu Ba từ chiến trường trở về, hành trang theo cậu là chiếc ba lô con cóc, cái bình toong, chiếc võng dù màu xanh và nụ cười rạng rỡ của người chiến thắng.
Chiếc võng dù buộc vào hai cây cột trước hàng ba, là nơi ngả lưng nghỉ trưa của cậu, là thứ mà mấy anh chị tôi giành nhau nằm đung đưa mỗi khi tan học. Ngoại chê võng dù nằm nóng lưng nhưng tụi con nít thì thích vì võng dù rộng, hai đứa chui vô trùm kín mít rồi cười rúc rich, thích lắm. Có đêm trăng, cậu tôi nằm võng đong đưa, kể chuyện vui buồn đời quân ngũ, chuyện miệt vườn cây trái sum suê các vùng đất cậu qua. Cậu bảo, “đời chinh chiến, khẩu súng và chiếc võng dù là vật bất li thân, mưa thì che tăng che bạt còn không thì cột lên cây là thành nhà, nhà đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…” Cậu Ba còn hay ngân nga câu thơ mà đến giờ tôi vẫn chưa biết của ai:
“… Nằm võng không gối cũng êm
Nằm võng không trở mình cả đêm không mỏi…”
Năm đó cả mợ và má đều cấn bầu, hai bà cùng đau bụng lên nhà hộ sinh một ngày. Ba tôi đi làm xa, một mình cậu Ba xoay như chong chóng. Má sinh tôi trước nửa tiếng, mợ khó sinh, lại con so, con bé nặng hơn tôi sáu lạng nên phải mổ… Cậu tôi chạy lên chạy xuống, cuối cùng rồi cả hai người đàn bà cùng mẹ tròn con vuông. Hạnh phúc ngời lên ánh mắt, cậu đặt tên cho hai đứa là Hạnh và Phúc. Hai đứa sinh cùng ngày nên mọi người hay so sánh. Má nói sinh xong ai cũng khen bé Phúc bụ bẫm, còn tôi gầy nhom, da nhăn nheo như bà già mà tủi. Má nói tôi vậy mà dễ nuôi, bú no rồi ngủ khì. Có bữa, má đi chợ chưa về thì chị hai bồng tôi qua nhà mợ xin bú thép. Vì nhà tôi và nhà cậu mợ cách nhau mỗi hàng rào bông bụp nên tôi như ở cả hai nhà. Bú thép no, tôi được mợ đặt lên chiếc võng dù của cậu thế là tôi ngủ mặc kệ bé Phúc của mợ quấy quá, khóc la. Ngoại tôi và mợ phải ẵm bồng nó suốt mà nó vẫn quậy. Má nói chỉ ba tháng sau là tôi đã vượt ký bé Phúc, đã biết lật, sáng ra đã biết hóng chuyện, biết đòi má, biết đòi ăn, biết sợ người lạ… Còn bé Phúc cứ quấy khóc, gầy nhom, suốt ngày đi bác sĩ. Mợ nhìn tôi rồi cứ thầm so sánh, “bé Hạnh giỏi quá, biết đứng chựng rồi kìa, sao con bé nhà em tay chân cứ mềm nhũn”… Nghe người ta bày, cậu Ba chịu khó đi câu, đi lưới bắt tôm bắt cua về xay nhuyễn, giã nát nấu cháo, nấu bột để bổ sung can xi, sắt cho hai đứa chúng tôi. Khẩu phần ăn của tôi và Phúc giống nhau, hôm nay mợ nấu đồ ăn cho cả hai, hôm sau thì má tôi nấu… Má nói nấu vậy cho tiện, nấu có chút xíu mất công. “Bé Hạnh mọc răng cả hàm, hôm nay nó còn nghiến em đau điếng, sao bé Phúc chưa có cái nào…”. Má tôi an ủi mợ mà giọng bà cũng thấy phân vân: “Từ từ nó mọc đầy cho coi. Ông bà mình nói, có đầu có đuôi, nuôi lâu cũng lớn. Mợ mày đừng lo”. Chẳng phải chỉ mấy chị em con cháu trong nhà mà cả dòng họ khi nhìn hai đứa đều so sánh. Ánh mắt của tôi đen láy, lanh lợi, thấy ai có cái gì là đòi, biết cười, biết nịnh, biết làm xấu và biết đeo cổ ngoại còn bé Phúc thì ánh mắt dài dại, vô hồn, ai làm trò gì cũng mặc. Phúc còn khó nuôi, khó nết, không có người bồng là em khóc, mợ chẳng làm được việc gì, suốt ngày phải ôm em làm bạn với chiếc võng dù mà em không chịu lớn. Mợ và em cùng nằm võng đu đưa, hát hò đủ kiểu. Thấy em lim dim ngủ, mợ nhẹ nhàng đứng lên em lại gào… Tới khi tôi biết kêu ba, kêu má, chạy khắp nhà thì bé Phúc bệnh nặng, hầu như cả ngày đêm mợ và em đều dính chặt với chiếc võng. Ngoại bảo: “Thiệt lạ hết sức, chắc con nhỏ có duyên nợ  với chiếc võng ba nó mang về”. Cậu mợ đưa Phúc về Bệnh viện Nhi đồng mới biết em bị di chứng chất độc da cam từ cậu. Cậu mợ buồn lắm nhưng vợ chồng bàn bạc sao đó, về giấu nhẹm không cho ai hay. Oái oăm ở chỗ, làng trên xóm dưới lại có tiếng xì xầm đồn thổi: “Kiếp trước nhà  đó ăn ở thất đức sao đó nên kiếp này mới bị quả báo…”. Cậu mợ suy sụp, ít khi ló mặt ra khỏi nhà.
Sau này truyền thông rộng rãi, báo chí, ti vi nói nhiều mọi người mới biết đến chất độc hóa học, chất độc da cam-điôxin nên hiểu và thông cảm, có nải chuối, quả cam hay vài quả trứng cũng mang qua cho bé Phúc. Lại nữa, chính quyền, đoàn thể ở địa phương thường xuyên đến động viên chia sẻ, giúp đỡ nên cậu mợ cũng nguôi ngoai nỗi buồn phần nào…
Tôi lớn dần, học hết cấp một, cấp hai rồi cấp ba nhưng bé Phúc của mợ vẫn vậy. Tuy tay chân dài ra nhưng đầu óc vẫn như đứa trẻ lên ba, không biết nói, chẳng biết đi, suốt ngày nằm trên chiếc võng dù màu xanh của cậu. “Chiếc võng cha mang từ chiến trường về/ Trở thành cái nôi suốt đời ru trẻ.”
Thỉnh thoảng thấy em cười vu vơ, vô hồn, cho cái bánh thì cầm ăn, ú ớ gì đó chẳng biết. Đã mười lăm tuổi vẫn không cầm được muỗng xúc cơm. Mợ nói tập hoài mà không được, các ngón tay co quắp, cứng còng, cho nó xúc một chén cơm lại tốn công đi tắm giặt. Hết ngoại rồi cậu mợ thay phiên nhau chăm sóc em vậy mà em đi bệnh viện suốt. Nhà cậu miết chẳng có thứ gì đáng giá. Hễ thấy tôi là mợ lại chép miệng: “Nhìn con Hạnh mà ham, anh chị thiệt có phước” rồi mợ lau nước mắt.
Năm mười bảy tuổi, em Phúc cũng “có tháng”. Tuy có muộn hơn tôi vài năm nhưng em ấy chẳng có tý khái niệm gì cả, chỉ tội cho ngoại và mợ. Thấy nóng  nảy, vướng víu, khó chịu là em ấy cởi phăng, quăng hết… Thương em ấy quá mà chẳng biết làm sao. Nhân sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi và Phúc, má và tôi đi chợ, thấy áo đầm màu hồng đẹp quá, má liền kêu tôi vô thử rồi mua cho tôi và em Phúc. Tôi diện vào ai cũng khen đẹp. Má và tôi mặc cho em Phúc, em không phản kháng gì, cười ngô nghê, tay vân vê cái bông hồng trước ngực. vậy mà chiều tôi chạy qua đã thấy cái áo bị xé toang, em đang cởi trần, xương tay xương chân dài ngoẵng, ngực lép kẹp, xương sườn lộ rõ đếm được từng chiếc. Mợ và ngoại đang dỗ dành em mặc áo. Má ngán ngẩm lắc đầu: “Không biết mợ bây còn khổ đến bao giờ…”
Cuối đông năm đó, em đi sau một trận bệnh. Em không chịu ăn, không chịu uống, không cho chuyền nước biển, hung hăng phá phách quá trời, tới khi sức kiệt thì đi. Tuổi mười bảy đành gửi lại.
Đám tang của em cả làng đến chia buồn nhưng không ai khóc cả. Mấy bà thì thầm: “Nó đi là một giải thoát cho nó, cho ba má nó. Ba má nó khổ quá rồi”.
Mợ cặm cụi tháo chiếc võng dù màu xanh đã xơ cũ đặt vào cho Phúc. Chiếc võng suốt mười bảy năm qua gắn liền với mọi sinh hoạt của em. Mợ thì thầm: “Đem theo cho con nằm êm lưng, nằm giường đau xương tội nghiệp”. Thấy Mợ quệt nước mắt mà xót xa…
Sau đám tang, chỗ treo chiếc võng trông trống sao ấy, mỗi lần qua nhà mợ tôi lại nhìn chỗ treo chiếc võng. Hình ảnh em Phúc, cô bé chưa được biết hạnh phúc là gì, chưa một lần cất tiếng gọi “má ơi”, chưa một lần được trang điểm, được diện đồ đẹp, được thử giầy mới… Tôi thương em, thương em cả đời chỉ biết gắn liền bên cánh võng, thương cậu mợ quá đỗi. Căm thù cái chất độc chết người đã ngấm sâu vào máu thịt cậu, vào bao đồng đội của Cậu để bây giờ cuộc chiến đã lùi xa nhưng bao mảnh đời còn phải hứng chịu nỗi bất hạnh. “… Chiến tranh qua rồi tội ác còn đây/ Hàng triệu người sống đời khắc khoải…”
Vâng, một kiếp người đã yên, còn bao kiếp người như thế đang khắc khoải đâu đây.
Nghe má nói khi Phúc được sáu tuổi mợ cấn bầu thêm một lần nữa. Cậu mợ hy vọng “đổi lốt con” sẽ khác nhưng được tám tháng thì thai chết lưu. Mợ lại lên bàn mổ, khi đưa ra ngoài thì đó là một bé trai không có chân và không có mắt… Cậu mợ sợ quá nên không dám sinh tiếp nữa.
Sau ngày ngoại rồi cậu mất, thấy mợ lủi thủi một mình, ba má kêu anh Tư của tôi qua ở hẳn với mợ. Mợ cưng cháu ghê lắm. Cu Bi con anh Tư bụ bẫm, lém lỉnh ôm bà Ba tối ngày. Nhà luôn rộn rã tiếng nói cười, tiếng bi bô của con trẻ mà suốt mấy chục năm qua không có được. Vợ chồng anh Tư hiếu thảo chính là chút an ủi cuối đời của mợ…
  1. N.D


Read more…

THƯ TIN: 9 GIỜ SÁNG NGÀY THỨ 7 (07/01/2017) HƯƠNG QUÊ NHÀ TỔ CHỨC GIAO LƯU & RA MẮT TUYỂN THƠ VĂN "5 NĂM CHUNG MỘT MÁI NHÀ"


Nhân kỷ niệm 5 năm Ngày thành lập website, Hương Quê Nhà (huongquenha.com) tổ chức buổi giao lưu và ra mắt tuyển thơ văn “5 năm chung  một mái nhà” với hơn 60 tác giả chuyên và không chuyên ở một số tỉnh, thành trên cả nước (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2016).

Thời gian và địa điểm tổ chức:
 Vào lúc 9 giờ sáng ngày thứ 7 (07/01/2017) tại Cà phê Lọ Lem, 345 Nguyễn Trọng Tuyển, phường 1, quận Tân Bình, TP. HCM
HQN kính mời và rất mong các tác giả và bạn Văn quan tâm, yêu mến HQN bỏ chút ít thời gian đến dự.
Trân trọng cảm ơn,

H.Q.N

Read more…

CHIỀU ĐÔNG NHƯ MỘNG - Thơ Trịnh Bửu Hoài

                            Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài 
C H I Ề U   Đ Ô N G


Chiều đông trời xám
Người trong chăn ấm
Có cảm nhận sương
Bay ngoài xa thẳm

Chiều đông như mộng
Buông tà áo mỏng
Phủ khắp đất trời
Một màu ảo vọng

Chiều đông khắc khoải
Chân người mê mải
Dặm trường bi ai
Quê nhà chẳng thấy

Chiều đông quạnh quẽ
Lòng người như thể
Những đóm lửa buồn
Cuối đường dâu bể…

13-12-2016


TIỄN BẠN ĐI NỬA VÒNG TRÁI ĐẤT

Tặng Thanh Việt

Ngày ấy chia tay là vô vọng
Bây giờ tiễn bạn hẹn năm sau
Thôi thì cứ đi và bảo trọng
Mấy trăm ngày xa cách có là bao

Nhưng bạn đi rồi lòng cũng chạnh
Đường xa sương gió bạc phương người
Có ai chia sớt mùa giá lạnh
Một giọt ly hương thấm nỗi đời

Ta ở đây quanh năm bè bạn
Cà-phê sáng rồi tiếp rượu chiều
Bạn nơi đó có buồn mỗi sáng
Nhìn bóng mình chảy dọc quạnh hiu

Nơi bạn ngồi vẫn còn hơi ấm
Quán vẫn đầy những khách mùa xưa
Chỉ thiếu một người vui đối ẩm
Nhân gian đông mấy cũng dư thừa…

24-3-2016



H Ồ N   L Ụ A


Có tiếng thoi rơi vào gió
Bàn tay ai rung sợi nhỏ
Thắt đáy lòng ta mối tơ
Trăm năm cột vào một thuở

Hãy quấn chặt đi hồn ta
Dẫu là sợi tơ rất mỏng
Bên khung cửi người dệt mộng
Còn ta cứ vấp tơ đời

Em dệt cho mình mơ ước
Của tuổi thần tiên trăng sao
Ta thấy trong bờ mắt ướt
Hoa nở rực vườn chiêm bao

Ta sẽ đi về phương ấy
Hồn lụa vẫn phất mùa xưa
Em kéo sợi vàng giăng bẫy
Ta nguyện treo mình đong đưa…

12-6-2016



C H Ợ   Q U Ê


Chợ quê vẫn họp lúc hừng đông
Chỉ tới trễ cô hàng bông điên điển
Hái tận đồng xa em về không kịp chuyến
Ngọn đèn dầu còn le lói trên tay

Hoa đồng nội xòe cánh áo vàng bay
Em mỏng manh như cành cây trước gió
Chân thoăn thoắt đi vào buổi chợ
Em đâu hay mang đến cả hương rừng

Chợ quê tan sớm nắng hừng lên
Lấm tấm mồ hôi trên má đỏ
Em cắp rổ xuống xuồng xuôi kinh nhỏ
Bóng ai trôi thăm thẳm cuối chân trời…

3-11-2016



AI BẢO EM RA PHÁP TRƯỜNG




Em đi thi ca mà như ra pháp trường
Để cho ban giám khảo thi nhau bắn
Em như tấm bia trơ ra hứng đạn
Còn gật đầu lí nhí cám ơn

Tôi thương em chẳng biết làm gì hơn
Nghệ thuật đã đến thời bát nháo
Thầy và trò không còn ra nẻo đạo
Giám khảo nhố nhăng người thi như kẻ lạc đường

Ai bày ra kiểu nhận xét tán dương
Những điều chẳng liên quan đến nghề nghiệp
Em đẹp quá áo quần em quá đẹp
Em học được gì từ lời sáo rỗng vô duyên

Là giám khảo tất nhiên họ có quyền
Nhận xét vu vơ và nhiệt tình cho điểm
Nhận xét một đường điểm cho một nẻo
Người thi bất ngờ khi đạt điểm cao

Khán giả hoang mang chẳng hiểu thế nào
Khi giám khảo cũng hát theo thậm chí còn nhảy múa
Giây phút nào lắng hồn để nghe và chọn lựa
Đành ngó quanh cho điểm kiểu một phường

Rồi thốt ra những viên đạn bọc đường
Có những viên đạn hình vuông khó hiểu
Có những viên đạn tô thêm những gì em thiếu
Nhưng cũng có nhiều viên đạn vô tư một cách dư thừa

Có những viên đạn làm gió làm mưa
Cuồn cuộn cả một khung trời lý luận
Cứ tưởng mình đứng trên bục giảng
Thao thao bay như một cánh chim trời

Trên sân khấu em như đóa hoa tươi
Hồn nhiên với niềm đam mê cháy bỏng
Có những viên đạn làm em vỡ mộng
Cuộc hành trình biết ngoặc về đâu

Trong cuộc chơi phải chấp nhận nông sâu
Em biết thế nhưng lòng sao u uất
Họ là những người nổi danh trên đường nghệ thuật
Sao cãi nhau như giữa chợ trời

Cuộc thi hoành tráng lắm em ơi
Tiền giải thưởng thì cao ngất ngưỡng
Nhưng em đừng khát khao khiên cưỡng
Ta lớn lên nhân cách mới là người

Đừng làm bia cho một cuộc chơi
Chẳng phải đi thi em mới thành ca sĩ
Nghệ thuật nếu là nghiệp dĩ
Em thực tài chắc chắn sẽ thăng hoa…

11-8-2016
T.B.H



Read more…

TÌNH CŨ - Thơ Lê Thanh Hùng



Tình cũ

Này em, rượu cạn, tình vơi
Chênh chao, cuồng nhiệt, tràn lời hoa ngôn
Sang sông, thuyền gác lên cồn
Kìa trăm mắt lạ, đổ dồn vào em...


             Tình cũ 2

Giọt tràn ly, phớt qua môi
Đẩy đưa ngày tháng, tao nôi tròn vành
Còn không em, mộng ngày xanh
Men xưa, tình cũ, ta dành cho nhau


Tình cũ 3

Đẩy đưa chút nghĩa cũ càng
Em, rơi trong gió một tràng cười hoa
Chìm trong dấu nắng nhạt nhòa
Quay ngang, em vén tóc xòa ven mi


Đâu đây thời con gái

Em gái K’ho, đêm qua bắt chồng rồi
Không còn tung tăng đồi nương với bạn
Những lối mòn xưa, chìm vào quên lãng
Đi rẫy, đi rừng giờ phải có đôi...
                     *
Nắng mưa gì, đều là những mùa vui
Ngày tháng trôi đi bao điều rấm rứt
Con tim yêu đương, bừng lên hừng hực
Rạn vỡ chiều tan, dốc nắng ngậm ngùi
                      *
Đâu “Cửa hai lớp tôi che bằng tre” (1)
Và “Cửa ba lớp tôi khép bằng củi” (2)
Tiếng ai hát bay qua ba ngọn núi
Tơn kỡn gơ boh (3) này, ai đã từng nghe?
                      *
“Thân con gái như chuối chín trên cây"...
"Thân con gái như cây rau rịa
Tay con gái như măng mới mọc”... (4)
Ơ một tuổi nào, đọng lại đâu đây
                   *
Chiều mờ nghiêng, bóng nắng nhảy theo chân
Đôi vợ chồng son, dung dăng xuống núi
“Ơ... mi đừng khóc...
cơm trắng đầy tô, cườm quý trong túi” (5)
... Tiếng mẹ ru con, quấn quýt bên sân
                       *
Má ửng hồng, lên khúc Pơn yơng kon (6)
Em vấp chân, chao mình bên ngạch cửa
Áo váy lệch xô, chiếc gùi sấp ngửa
Đổ ra hiên nhà, cả một mùa xuân...

LT.H
________
(1), (2), (3), (4) - Hát giao duyên (Tơn kỡn gơ boh)
(5), (6) - Hát  ru con (Pơn yơng kon)
           
Read more…

ĐỂ ÔNG ĐÓN - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

                      Cây bút trẻ Lê Hứa Huyền Trân

Kể từ khi ông Na dẫn thằng Du về nhà thì trong nhà không khi nào ngớt tiếng thở dài. Nhiều người cho rằng ông già rồi, dở người, không có việc gì làm nên sinh nông nổi, cố tạo cho mình bận rộn bằng việc nhận một đứa mồ côi làm cháu. Còn con cháu trong nhà thì không ngớt phản đối, đương không phải thêm một miệng ăn, có phải ông không có cháu đâu, cũng cháu con đề huề đó thôi. Rõ vẽ chuyện. Mặc cho ai có nói gì, ông vẫn như đinh đóng cột tuyên bố thằng Du là cháu ông, không chỉ thế ông còn tỏ ra cương quyết:
- Đây là quyết định của tao. Tao nuôi nó, tao không lấy bất cứ đồng tiền nào của tụi mày đâu mà tụi mày phải sợ.
Nghe ông cương quyết thế người trong nhà cũng bớt tiếng, chỉ thi thoảng cũng hục hặc, cũng kháo nhau với xóm làng: "Mình vẫn phải bỏ tiền vào chứ chẳng lẽ làm con mà không giúp ba mình, người ta nhìn vào, người ta cười thối mũi”. Nói đến quyết định của ông nó cũng đột ngột như chính tính tình ông vậy. Ngày trước ông lên phố tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tiền nong rủng rỉnh, con cháu cũng được nhờ. Đùng một cái ông bỏ phố về làng, bảo: "Tuổi già thì chỉ muốn về nguồn cội”, con cháu đứa muốn đứa không cũng lục tục kéo về theo. Miếng đất ông mua ban đầu cất đầy những nhà. Chẳng phải chúng nó thảo, mà vì chúng nó biết ông tuổi gần đất xa trời, đi theo phụng dưỡng những ngày cuối đời, biết đâu ông chia chác khi nhắm mắt xuôi tay. 
Ông có ba người con, cũng sáu bảy đứa cháu, nhưng tụi nó cứ quen mặt phố, về làng mấy tháng rồi mà cứ chê này chê kia, hết phân trâu phân bò um đầy đường đến việc bóng tối nuốt trùm cả xóm nhỏ khi hãy còn sớm, chẳng ai ra đường. Thế rồi, ông lên trên trại mồ côi tỉnh, dẫn một đứa nhóc về và tuyên bố với cả nhà đó là cháu của ông. Thằng nhóc ấy được ông đặt tên là Du. Nó bằng tuổi đứa cháu nhỏ nhất của ông, năm nay mới lên mười. 
Ngày nó mới về nhà, chẳng ai ưa. Một phần vì nó là một đứa không ruột thịt máu mủ gì, phần khác vì nó lầm lì ít nói, lúc nào cũng im lặng, chui rúc một xó trong phòng, chẳng mở lời nói chuyện với ai, chỉ cất tiếng duy nhất với ông. Du ít nói đến độ gương mặt nó lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng tận sâu trong tim nó luôn có trái tim ấm áp, tôi biết rõ điều đó vì tôi là bạn thân của nó. Nhà tôi và nhà ông Na cách nhau chỉ mỗi bụi tre, rào qua rào lại bởi những nhánh tre khô, bà tôi hay bảo tôi qua chơi với đám nhỏ nhà ông Na vì tụi nó từ phố về làng chẳng có bạn. Tính tôi hiếu động, lại đầu têu đám nhóc trong xóm nên dễ kết bạn, thế nhưng đám nhóc nhà ông Na tôi chẳng ưa tẹo nào, tụi nó chảnh. Cho đến khi ông Na dắt thằng Du về, tôi lại cảm thấy có gì đó gần gũi. Tính nó im nhưng tốt. Lúc nó mới về, ông ra ngoài có việc, nó ngồi tiu nghỉu một góc thềm, tôi ngó qua thấy nó dóng hỏi:
- Sao mày ngồi đó? Đang ăn cơm ở trỏng mà.
- Mày mặc kệ tao. 
- Ơ, thằng này hay, bố láo. Tao có lòng mà mày chảnh à?
- Mày có lòng nhưng tao không có mượn.
Rồi nó nhích qua bên kia thềm ngồi. Tôi nghĩ bụng: "À, hóa ra thì thằng này cũng chảnh như đám nhóc kia”.
Tôi thấy ông Na về, nó nhảy chân sáo từ thềm ra ôm chầm lấy ông, không hiểu sao trong giây phút đó, tôi thấy trong đôi mắt ông như ánh lên nụ cười và có cảm giác, ấn tượng ban đầu của tôi về nó không còn tệ lắm. Tối, tôi đi bắt đom đóm chơi, đi chụp ếch khuya cùng đám nhóc lọ mọ mới về nhà, thấy ông đang ngồi hút tẩu, ông ngoắc tôi vào sân nói chuyện:
- Con thấy thằng Du thế nào?
- Nó chảnh, y hệt mấy đứa kia. Nó còn lầm lì nữa. Ai ưa nó nổi ông? Con không hiểu sao ông lại nhận nó về làm gì? 
- Không phải nó chảnh đâu. Vì nó sợ bắt đầu một mối quan hệ, nó sợ ai đó sẽ bỏ nó đi như ba má nó.
- Uả, không phải nó mồ côi hả ông?
- Nó bị ba mẹ bỏ lại tại trại mồ côi, từ đó nó sợ người, ông cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới thân được nó. Nếu được, con có thể gắng làm bạn với nó không?
Tôi gật đầu. A thì ra thằng nhóc này có vết thương lòng đến vậy. Mấy hôm sau, tôi hay rủ nó đi chơi, ban đầu
Nó vẫn “chảnh”, vẫn “khó gần” nhưng tôi vẫn chai lì, sau dần chẳng biết từ lúc nào hai đứa chẳng mấy khi rời xa nhau nửa bước. Rồi nó đi học, trường cách nhà khá xa, đa số lũ trẻ trong xóm đều có xe đạp đi hoặc người nhà chở, chỉ có nó vò võ đi bộ mất cả tiếng mới đến được trường. Chẳng phải vì tôi không muốn đi chung với nó mà vì tôi cũng là phận đi nhờ không giúp gì được. Bẵng đi ít hôm tôi nghe bên nhà ông Na tiếng cãi nhau í ới, ông Na đề nghị một người trong nhà chở nó đi học, tất cả đùn đẩy nhau, thậm chí to tiếng:
- Tụi con đứa cũng bận đi làm, đứa cũng chở con cái, hơi đâu lo cho thằng người dưng?
- Ai người dưng của tụi mày? Tụi mày sẵn chở con tụi mày đi đèo thêm nó.
Tiếng cãi nhau vẫn không dứt, chỉ có thằng Du lầm lũi kéo áo ông 'con tự đi được mà ông”, ông vuốt tóc nó rồi nhìn đám con của mình bất lực “con cứ lo học đi, việc đón con cứ để ông”. Từ đó mỗi ngày tôi đều thấy hinh dáng một người đàn ông gầy gò chở đứa cháu của mình trên con đê sớm, chưa khi nào trên môi hai người đó bớt những nụ cười. Khi nó vào cấp ba, trường vẫn xa nhà, ông mua cho nó chiếc xe đạp nhưng nó vẫn vòi ông chở, tôi hay mắng nó:
- Mày cứ vẽ chuyện, ông lớn rồi, mày bắt ông chở thế rồi sao ông có sức, tướng mày lại cao to tồng ngồng thế kia.
Nó chỉ cười không nói gì, mãi sau khi tôi đi học sớm tôi mới để ý, sáng nào nó đi học cũng thấy ông đứng bồn chồn không yên, nửa cứ muốn theo, miệng ngập ngừng: "Để ông đưa đón”, thì ra thói quen mỗi sáng chở nó đi ông không dứt được. Nó hiểu ý luôn để ông chở đi, nhưng cứ một lúc nó lại giành chở. “Như thế vẫn là ông đưa đón cháu mà”. Tôi phục cái tính biết nghĩ của thằng bạn tôi dữ lắm. Đùng một phát học hết cấp ba nó được học bổng đi du học tận trời Tây, ngày nó quyết định đi hay không nó suy nghĩ dữ lắm, ông không nói không rằng cũng thức trắng một đêm, hôm sau nhất quyết bảo:
- Con đi học đi, thành tài rồi về, con không đi, ông từ mặt con.
Nó bàng hoàng, cả buồn. Nhưng nó hiểu ông làm thế vì tốt cho nó. Vì ngày nó đi ông cũng buồn dữ lắm. Ngày nó lên xe vào phố để bay sang chốn xa xôi ấy chỉ có tôi và người ông lúc nào cũng cất tiếng quen thuộc “để ông chở đi” tiễn, người thân trong nhà chẳng ai ló dạng. Tôi buông miệng “bạc bẽo đến thế là cùng” nhưng nó suỵt: "Các cô chú nghĩ du học lần này là ông bỏ tiền ra cho đi chứ không phải học bổng”, tôi vùng vằng: "Mày học giỏi là thế” nhưng nó chỉ cười. 
Không hiểu sao kể từ khi nó đi nhà ông đổi vận. Bao nhiêu của cải của ông con cháu chia chác bán cho hết rồi cũng thiếu tiền. Khi ông không còn khả năng chu cấp ông bỗng thành “của nợ”, thậm chí cứ mấy tháng một lần ông lại được “sang tay” cho người con này người con kia nuôi mà chưa bao giờ thoát khỏi cái nhíu mày, cái ánh nhìn tỏ vẻ phiền muộn khi phải nuôi một người già mắt mờ tai điếc. Nó đi học xa, vẫn hay nhắn nhủ tôi qua chăm ông mỗi khi ông lại nhà, nhưng nhìn ông tôi không dám nói những gì ông đang gặp phải. Ông dặn tôi giấu để nó bớt lo. Thế mà nó cũng đi đằng đẵng suốt mấy năm trời, nó từng bảo với tôi chỉ khi nào thành công nó mới về. Rồi thi thoảng tụi tôi liên lạc, tôi cũng nghe nó đã kiếm được công việc tốt bên đó, chỉ đợi ngày về.
Và thế rồi đùng một phát nó thông báo nó sẽ về. Có vẻ trong đám cháu con nhà đó nó giống ông ở cái tính bất chợt đó. Tôi qua thông báo với ông, những người thân của nhà vội tụ tập lại, bu lấy tôi: "Nó về hả con? Khi nào nó về?”, “Nó có nói nó về khi nào không con? Có bảo về làm gì không con?”, “Chắc nó đi làm bên đó rồi đó, bên đó nhiều tiền lắm đó”. Tôi nhìn mấy người đó không tránh khỏi thất vọng, chỉ có ông đôi mắt ươn ướt im lặng không nói. Hôm nó về, nó vẫn thế, chỉ cao lên, sang hơn, chững chạc hơn chứ làn da ngăm và cái tính ít nói vẫn còn. Vừa nhìn thấy nó người thân họ hàng bu lại nắn tay nắn chân vốn như thân thiết lắm, cốt ý để mong có một suất bảo lãnh sang Tây hưởng phúc phận người giàu. Nhưng nó nhìn ông, tiến thẳng về phía ông, ông đã già rồi, gần như lẫn rồi nhưng thấy nó ông vẫn cười như nhận ra, nó ôm lấy ông: "Ông ơi, con về rồi, giờ đã đến lúc con đón ông đi rồi đấy. Ông đi với con nhé?”. Tôi bật cười, thằng Du bật cười, ông cũng bật cười. Tới tận giờ, tôi vẫn rất phục thằng bạn thân của mình, nó chưa bao giờ quên những gì người ta đã làm với nó.

L.H.H.T
Read more…

TRANG THƠ CHỦ NHẬT: CHỈ CẦN EM NÓI KHẼ - Thơ Đỗ Duy Hoàng



LỜI YÊU CHƯA NGỎ


Đôi mắt đen và bờ môi mọng đỏ

Lẫn vào nhau tâm hồn rung điệu
Lẫn vào tình anh trót yêu em
Tình yêu chưa ngỏ thành lời
Và em chưa là của riêng anh
Lặng yêu ở một góc nhỏ
Để lẫn vào tim nỗi nhớ
Để da diết riêng anh
Để yêu em - nguyên thủy vị đời


NẾU EM BƯỚC QUA


Bước đi qua đời nhau như xa lạ

Biết bao nhung nhớ theo em đi xa mãi
Đã từng mặn nồng, và cả những yêu thương
Nay lặng im trong cõi nhớ một mình
Ta thao thức trở mình với đêm rất khẽ
Nào ai hiểu cho một kẻ sầu tình ái
Trong tĩnh mịch của đêm anh nhớ người
Ân ái và mặn nồng những nóng hổi còn phảng phất trên đôi môi – dư vị của ngọt ngào
Giờ đắng chát cuộc đời mình anh nếm trải
Em và anh…
Liệu chỉ là hai đoạn đời song song quá giang nhau trên một đoạn ân tình
Ta độc bước của kẻ cô liêu đi tìm hoài một miền đất hứa
Những dự cảm đổ vỡ ngay trong nụ hôn ngọt ngào lần đầu nếm trải
Giá như em hiểu ta yêu em đến nhường nào
Giá như em có thể đi tận cùng vào sâu thẳm tim ta
Thì em sẽ thấy tận sâu trong ấy
Trong từng ngóc ngách của mỗi vi bào
Chỉ đơn thuần hình bóng em ngự trị đầy vững chãi
Mà chẳng dời đổi nào kéo đổ bóng hình em
Giữa những khao khát của những ngày hạ tím
Tim ta mơ màng không thức nổi thắng đêm sâu
Hãy trở lại là của nhau như lúc trước
Chỉ cần thế thôi
Chỉ cần em nói khẽ
Nhoẻn miệng cười và khao khát cho nhau
Chỉ cần thế liệu có quá lớn lao
Để anh ước hoài chưa một lần trọn vẹn
Cứ dang dở nhau ở hai đầu xa thẳm không trọn vẹn về nhau…



CÔ THÔN NỮ DỆT CHIẾU

Em dệt sợi, tay thoắt thoi đưa và tay đè khung cửi
Những sợi vàng, sợi tím, xanh và đỏ
Sợi tầm gai của em xanh mướt những đồng xa
Em kéo sợi thắm cả xuân thì trong từng thớ chiếu
Tấm lưng ong võng vặc theo thớ sợi chặt vào nhau
Những tầm gai thắm đỏ sao đời em phai bạc duyên tình 
Chiếc chiếu con anh nằm những đêm thức trở
Biết bao sương gió em trải những đồng xa
Em thức trở khi mặt trời còn ngái ngủ trong nách lá
Sợi tầm gai em xanh thẳm sao hằn tay em những u và sẹo thẫm nhọc nhằn
Em lầm lũi với nhữg xanh đỏ tầm gai
Nào yếm đỏ thắm - phai màu thuốc nhuộm
Em chẻ, cắt, phơi sợi tầm gai như phơi suốt cuộc đời trong nắng hạ
Thắm xuân thì em trôi dạt theo mảnh chiếu con
Nhện đời nào nhả những tơ tầm gai huyễn hoặc
Để em suốt đời hoang hoải kéo tơ tình
Em dệt chiếu uyên hương cho bao đôi hồ điệp êm ấm
Sao em không dệt cho mình hạnh phúc thoi đưa
Em mải miết giữa tầm gai xanh thẳm
Để tuổi xuân võng xuống tấm vai xiêu lệch
Tầm gai nào quyện chặt giấc mơ
Để suốt đời em không dệt trọn cho mình tấm chiếu uyên ương
Sợi em nhuộm thắm mãi theo thời gian chảy xuống
Sao tóc em trắng xuyết những màu đen
Em cứ dệt như con tằm nhả tơ không biết nghỉ
Để cuối đời không tìm được kén đời lột xác

Chỉ tầm gai hiểu em, hiểu những thanh xuân vơi rớt giữa thẳm hồng

Đ.D.H

Read more…

CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ

Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com

Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)

Số lượt xem tháng trước


-------------------------------------------------------------------------


TÁC GIẢ & TÁC PHẨM
* TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM * TÁC GIẢ & TÁC PHẨM---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ái Nhân (21) Ambrose Bierce (1) ẢNH (58) Anh Ngọc (1) Anh Nguyên (1) Anh Phong (4) Anh Phương (9) âm nhạc (2) âm thanh (1) Ân Thiên (1) Bạch Diệp (5) Bách Mỵ (2) BÀN TRÒN VĂN NGHỆ (87) Bảo Hồ (1) Bảo Lâm (1) Bảo Ninh (2) Bé Hải Dân (1) Bích Ái (3) Bích Lê (4) Bích Ngọc (1) Bích Vân (2) Bình Địa Mộc (3) Bình Nguyên (1) Bình Nguyên Trang (2) binh pháp (1) Bình Tâm (1) Bobby Nam Giang (3) Bùi Anh Sắc (1) Bùi Công Thuấn (1) Bùi Danh Hải Phong (1) Bùi Đức Ánh (66) Bùi Hoài Vân (5) Bùi Huyền Tương (2) Bùi Hữu Phước (1) Bùi Nguyên Bằng (25) Bùi Nhựa (4) Bùi Văn Bồng (5) Bùi Việt Thắng (2) BÚT KÝ (17) Ca Dao (2) Cao Duy Thảo (1) Cao Kim Quy (1) Cao Thị Thu Hà (3) Cao Thọ Thêm (2) Cao Thoại Châu (1) Cao Thu Hà (1) Cao Trọng Quế (1) Cao Văn Tam (5) Cát Du (7) Catherine Mansfield (1) Cẩm Lệ (4) Cẩm Tú Cầu (1) Chàng Cát (1) Chánh Đức (1) CHÀO XUÂN 2014 (1) CHÂN DUNG VĂN NGHỆ SĨ (2) Châu Đoàn (1) Châu Quang Phước (1) Châu Thạch (9) Châu Thường Vinh (1) Chí Anh (1) Chính Đức (1) chủ (1) CHỦ BIÊN (138) Chu Giang Phong (1) Chu Lai (2) Chu Ngạn Thư (10) Chu Trầm Nguyên Minh (16) Chu Vương Miện (1) Chúa Sơn Lâm (1) Cỏ Dại (7) covid 19 (1) Công Nguyễn (1) Cơ Xương (1) Cúc Dương (1) Cuộc thi văn chương (1) CỬA SỔ VĂN HÓA (6) Dạ Ngân (1) Dã Phong Bình (2) Dã Phương (1) Dạ Thảo (2) Dạ Thy (1) Diệp Linh (18) Diệp Uy (1) Dino Buzzati (3) DỌC ĐƯỜNG (29) Du Tử Lê (1) Dung Thị Vân (28) Duy Bằng (1) Duy Phạm (5) Dương Diệu Minh (1) Dương Đăng Huệ (1) Dương Hải Yến (2) Dương Hằng (7) Dương Kim Nhi (4) Dương Kim Thoa (1) Dương Phương Vinh (1) Dương Thành Thái (3) Dương Thị Yến Trinh (2) Dương Xuân Triều (6) Dzạ Lữ Kiều (6) Đàm Lan (17) Đan Ngọc (2) đạo đức (2) Đào Hiền (2) Đào Hữu Thức (2) Đào Khương (2) Đào Minh Hiệp (2) Đào Phạm Thuỳ Trang (82) Đào Quang Bắc (1) Đào Quý Thạnh (1) Đào Thanh Hoà (14) Đào Thị Quý Thanh (1) Đào Thị Thu Hiền (3) Đào Văn Đạt (31) Đào Viết Bửu (7) Đặng Châu Long (1) Đặng Diệu Thoa (1) Đăng Đăng (1) Đăng Huỳnh (1) Đặng Quốc Khánh (8) Đặng Quý Địch (3) Đặng Tấn Tới (2) Đặng Thị Hoa (2) Đặng Thị Xuân (1) Đặng Toán (1) Đăng Trình (1) Đặng Tường Vy (3) Đặng Văn Sử (1) Đặng Việt Trinh (1) Đặng Xuân Xuyến (9) ĐIỂM BÁO (2) Điêu Thuyền (1) Đinh Lốc (2) Đình Thậm (1) Đinh Vương Khanh (4) Đoàn Khương Duy (1) Đoàn Thị Minh Hiệp (4) Đoàn Tuyết Thu (1) Đoản văn (1) ĐỌC SÁCH (30) Đỗ Chiến Thắng (6) Đỗ Duy Hoàng (15) Đỗ Hồng Ngọc (5) Đỗ KIm Dung (1) Đỗ Phu (1) Đỗ Quyên (2) Đỗ Tâm Linh (1) Đỗ Tấn Đạt (2) Đỗ Thị Kim Hải (2) Đỗ Trúc Hàn (1) Đỗ Văn Tiến (1) Đỗ Xuân Phương (1) Đức Linh (1) Đức Tiên (3) Elena Pucillo Truong (6) gan jing world (1) Ghi chép (2) Giang Đình (8) Giang Hiền Sơn (6) Giáo dục (1) Guy de Maupassant (1) Hà Đoàn (2) Hạ Ly (1) Hà Nguyên (2) Hà Nhữ Uyên (2) Hà Phi Phượng (1) Hạ Thi (3) Hà Thị Thu Hằng (1) Hà Tùng Sơn (1) Hải Điểu (1) Hải Miên (3) Hải Phong (2) Hải Thăng (1) Hải Thuỵ (6) Hải Yến (2) Hàm Sơn (1) Hàn Dã Thảo (2) Hàn Du Tử (17) Hàn Hữu Yên (1) Hàn Lâm (1) Hãn Nguyên Nguyễn Nhã (1) Hàn Nguyệt (1) Hàn Phong Vũ (19) Hàn Tín (1) Hạng Vũ (1) Hậu Cốc Ngang (1) Hậu Đậu (1) Hiếu Dũng (1) Hoa Hướng Dương (1) Hoa Mai (2) Hoa Tím Buồn (4) Hoa Tuyết (2) Hoà Văn (10) Hoa Xuyến Chi (1) Hoài Huyền Thanh (53) Hoan Giang (1) Hoàng Anh (6) Hoàng Anh 79 (26) Hoàng Chẩm (53) Hoàng Chẫm (1) Hoàng Đình Quang (2) Hoàng Giao (4) Hoàng Hạ Miên (6) Hoàng Hữu (1) Hoàng Khánh Duy (5) Hoàng Kim (1) Hoàng Kim Chi (1) Hoàng Kim Oanh (2) Hoàng Linh (6) Hoàng Long (2) Hoàng Lộc (8) Hoàng Mẫn (1) Hoàng Minh Tường (2) Hoàng Nghĩa Lược (1) Hoàng Ngọc Xuân (4) Hoàng Nguyên (1) Hoàng Phủ Ngọc Tường (1) Hoàng Thảo Chi (1) Hoàng Thị Bích Hà (1) Hoàng Thị Nhã (8) Hoàng Thị Thu Thủy (2) Hoàng Trang (1) Hoàng Trần (1) Hoàng Trọng Quý (9) Hoàng Trọng thắng (1) Hoàng Tuấn Sơn (1) Hoàng Tuyên (2) Hoàng Vũ Thuật (1) Hoàng Xuân Hiến (1) Hoàng Xuân Niên (1) Hồ Bích Ngọc (4) Hồ Bích Vân (2) Hồ Đắc Thiếu Anh (1) Hồ Hải (2) Hồ Lê Diêm (1) Hồ Nam (1) Hồ Ngọc Diệp (1) Hồ Nhật Quang (1) Hồ Sĩ Duy (1) Hồ Thanh Ngân (10) Hồ Thế Hà (2) Hồ Thế Phất (3) Hồ Thế Sinh (1) Hồ Tĩnh Tâm (1) Hồ Tịnh Thuỷ (21) Hồ Vũ Khánh Linh (1) Hồ Xuân Thu (3) Hội Nhà văn TP. HCM (1) Hồng Hạnh (3) Hồng Liễu (1) Hồng Phúc (8) Hồng Tâm (10) Huệ Triệu (3) HUMICHI (5) Huy Nguyên (15) Huy Vọng (17) Huy Vũ (1) Huyết Kiệt (1) Huỳnh Dạ Thảo (1) Huỳnh Gia (18) Huỳnh Kim Bửu (1) Huỳnh Minh Lệ (2) Huỳnh Ngọc Nga (1) Huỳnh Ngọc Phước (29) Huỳnh Như Phương (1) Huỳnh Thanh Lan (1) Huỳnh Thị Quỳnh Nga (1) Huỳnh Thúy Thúy (1) Huỳnh Văn Diệu (1) Huỳnh Văn Mỹ (1) Huỳnh Văn Yên (1) Huỳnh Xuân Sơn (3) Hương Đêm (1) Hương Đình (4) Hương Quê Nhà (1) Hương Văn (6) Hửu Thỉnh (1) Irina Polianxkaia (1) James Dylan (4) James Joyce (1) Jeffrey Thai (9) Jerry Thu Trà (7) Kai Hoàng (1) Kate Chopin (1) Kha Tiệm Ly (4) Khả Xuân (1) Khán Võ (2) Khảo Mai (1) khoa học (1) Khổng Trường Chiến (3) Khổng Vĩnh Nguyên (1) KỊCH BẢN (1) Kiên Giang (1) Kiến Giang (12) Kiều Huệ (1) Kim Chuông (4) Kim Dung (2) Kim Ngoan (15) Kim Quyên (1) Kim Sơn Giang (22) Kim Tiết (9) Kim Yến (1) Kỳ Nam (2) Ký sự (14) Lã Bố (1) La Hán (1) La Mai Thi Gia (1) Lạc Thảo (1) Lại Ngọc Thư (1) Lam Giang (3) Lan Anh (1) Lan Phương (1) Lan Thanh (1) Lãng Du (6) Lâm Bích Thuỷ (8) Lâm Cẩm Ái (3) Lâm Hạ (11) Lâm Huy Nhuận (1) Lâm Trúc (30) Lâm Xuân Vi (1) Lâu Văn Mua (1) Lê Ân (5) Lê Bá Duy (9) Lê Đình Danh (79) Lê Đức Hoàng Vân (1) Lê Đức Lang (13) Lê Giang Trần (1) Lệ Hằng (3) Lê Hoài Lương (4) Lê Hoàng (2) Lê Hứa Huyền Trân (39) Lê Khánh Luận (1) Lê Minh Chánh (1) Lê Minh Dung (2) Lê Minh Hải (3) Lê Minh Vũ (3) Lê Ngân (3) Lê Ngọc Phái (1) Lê Ngọc Trác (1) Lê Ngũ Nam Phong (11) Lê Nhựt Triết (8) Lê Phương Châu (30) Lê Quang Trạng (23) Lê Sa Long (2) Lê Thanh Hùng (34) Lê Thanh My (8) Lê Thấu (1) Lê Thị Cẩm Tú (6) Lê Thị Hồng Thắm (1) Lê Thị Kim (1) Lê Thị Ngọc Lệ (1) Lê Thị Ngọc Nữ (33) Lê Thị Thu Hiền (1) Lê Thị Xuyên (13) Lê Thiếu Nhơn (15) Lê Thống Nhất (6) Lê Thụy Phương (2) Lê Tiến Dũng (1) Lê Tiến Mợi (6) Lê Trọng Nghĩa (3) Lê Trung Hiếu (1) Lê Tuân (4) Lê Uyên (1) Lê Văn Hiếu (12) Lê Văn Ngăn (3) Lê Vi Thuỷ (1) Lê Vinh (4) Lê Xuân Tiến (1) Lindsay Polak (1) Linh Lan (7) Linh Lan (Quảng Nam) (8) Linh Phương (3) Linh Thy (2) Long Khánh (4) Long Vương (1) luân hồi (1) Lữ Hồng (3) Lư Nhất Vũ (1) Lương Cẩm Quyên (1) Lương Duyên Thắng (3) Lương Đình Khoa (1) Lương Sơn (27) Lưu Ly (6) Lưu Quang Minh (15) Lưu Thành Tựu (1) Lưu Thị Mười (2) Lưu Xuân Cảnh (2) Lý Khánh Vinh (15) Lý Thành Long (1) Lý Thời Miễn (1) M.T.N.H (7) Mã Nhị Lan (1) Mạc Minh (2) Mạc Tố Hồng (1) Mạc Tường (2) Mai Đức Trung (6) Mai Hạnh (1) Mai Kiệm (1) Mai Loan (12) Mai Nhật (2) Mai Thanh (1) Mai Thị Vân (1) Mai Thìn (3) Mai Tuyết (37) Mang Viên Long (63) Marie Hải Miên (4) Mẫu Đơn (1) Mèo Con (1) Mi Thu (1) Miên Đức Thắng (2) Miên Linh (1) Minh Châu (2) Minh Đan (Lọ Lem Đất Võ) (6) Minh Nguyên (15) Minh Nguyễn (3) Minh Nguyệt (15) Minh Nguyệt (NT) (1) Minh Nhân Tông (1) Minh Vy (25) Mỗi tháng một tác giả và một bài thơ hay (2) Mộng Cầm (8) Mộng Nam (1) Mùa Xanh (3) Mưa (1) Mường Mán (1) MỸ THUẬT (6) My Tiên (1) Mỹ Vân (1) Nam Art (2) Nam Cao (1) Nam Thi (17) Năm Bửu (1) Nấm Độc (1) NCCGL (4) Ngàn Thương (33) Ngày Đẹp Tươi (1) nghệ thuật. (1) nghiên cứu (1) Ngọc Bút (8) Ngọc Diệp (35) Ngọc Thịnh (1) Ngô Càn Chiểu (1) Ngô Cự Chính (2) Ngô Diệp (6) Ngô Đình Hải (7) Ngô Hồng Nhung (1) Ngô Liêm Khoan (1) Ngô Minh Trãi (3) Ngô Nguyên Ngiễm (1) Ngô Thị Hoà (1) Ngô Thị Ngọc Diệp (10) Ngô Thuý Nga (30) Ngô Thúy Nga (16) Ngô Thy Học (7) Ngô Văn Cư (52) Ngô Văn Giảng (11) Ngô Văn Khanh (17) Ngô Viết Hòa (1) Nguyễn (1) Nguyễn An Bình (70) Nguyễn An Đình (4) Nguyễn Ánh 9 (1) Nguyễn Bá Nhân (1) Nguyễn Bích Sao Linh (1) Nguyễn Bình (1) Nguyễn Bính Hồng Cầu (2) Nguyên Cẩn (26) Nguyễn Châu (2) Nguyễn Chinh (4) Nguyễn Công Thụ (2) Nguyễn Công Tùng Chinh (1) Nguyễn Cử Tú Quỳnh (2) Nguyên Diệp (1) Nguyễn Dũng (1) Nguyễn Duy Khương (6) Nguyễn Duy Phương (1) Nguyễn Duy Thịnh (3) Nguyễn Đại Duẩn (2) Nguyễn Đặng Mừng (3) Nguyễn Đăng Thanh (20) Nguyễn Đăng Trình (4) Nguyễn Đình Bảng (1) Nguyễn Đình Trọng (1) Nguyễn Đoan Tuyết (25) Nguyễn Đồng Bội Thảo (1) Nguyễn Đức Chính (5) Nguyễn Đức Cơ (1) Nguyễn Đức Mậu (2) Nguyễn Đức Minh (6) Nguyễn Đức Minh Hùng (10) Nguyễn Đức Nhân (1) Nguyễn Đức Phú Thọ (26) Nguyễn Đức Quyền (4) Nguyễn Đức Tấn (6) Nguyễn Đức Tình (4) Nguyễn Gia Long (1) Nguyên Hạ (11) Nguyễn Hải Thảo (2) Nguyễn Hậu (2) Nguyễn Hiếu (8) Nguyễn Hiếu Học (2) Nguyễn Hòa Hiệp (2) Nguyễn Hoài Ân (1) Nguyễn Hoàng Thức (2) Nguyễn Hồng Diệu (1) Nguyễn Huệ (3) Nguyên Hùng (1) Nguyễn Huy (3) Nguyễn Huy (HD) (1) Nguyễn Huy Khôi (1) Nguyễn Huỳnh (1) Nguyễn Hữu Minh (1) Nguyễn Hữu Phú (1) Nguyễn Hữu Quý (2) Nguyễn Hữu Thuần (4) Nguyễn Hữu Trung (2) Nguyễn Khiêm (1) Nguyễn Khoa Đăng (51) Nguyễn Kiều Lam (2) Nguyễn Kiều Phương (3) Nguyễn Kim Hương (7) Nguyễn Kim Thịnh (1) Nguyễn Lam (2) Nguyễn Lương Vỵ (4) Nguyên Minh (1) Nguyễn Minh Dũng (46) Nguyễn Minh Hoà (1) Nguyễn Minh Khiêm (1) Nguyễn Minh Nguyệt (1) Nguyễn Minh Phúc (47) Nguyễn Minh Quang (5) Nguyễn Minh Thuận (9) Nguyễn Minh Toàn (1) Nguyễn Mỳ (1) Nguyễn Mỹ Nữ (3) Nguyễn Nga (14) Nguyễn Nghiêm (3) Nguyễn Ngọc Dũng (1) Nguyễn Ngọc Đặng (1) Nguyễn Ngọc Hà (4) Nguyễn Ngọc Hưng (6) Nguyễn Ngọc Minh Anh (1) Nguyễn Ngọc Thơ (31) Nguyễn Ngọc Tư (5) Nguyễn Nguy Anh (21) Nguyễn Nguyên Phượng (69) Nguyễn Nhật Hùng (4) Nguyễn Như Tuấn (14) Nguyễn Phin (30) Nguyên Phong (1) Nguyễn Phú Yên (8) Nguyễn Phượng (2) Nguyễn Phương Dung (2) Nguyễn Quang Quân (8) Nguyễn Quang Tâm (2) Nguyễn Quang Tuấn (1) Nguyễn Quân (2) Nguyễn Quốc Ái (1) Nguyễn Quốc Bảo (1) Nguyễn Quốc Đông (1) Nguyễn Quy (2) Nguyên Tâm (1) Nguyễn Tấn Thuyên (3) Nguyễn Thái An (3) Nguyễn Thái Dương (6) Nguyễn Thái Huy (35) Nguyễn Thành Công (48) Nguyễn Thành Giang (22) Nguyễn Thanh Hải (1) Nguyễn Thanh Huyền (8) Nguyễn Thanh Mừng (1) Nguyễn Thánh Ngã (1) Nguyễn Thành Nhân (18) Nguyễn Thanh Tuấn (7) Nguyễn Thanh Xuân (2) Nguyễn Thế Kiên (1) Nguyễn Thế Kỷ (1) Nguyễn Thị Ánh Huỳnh (2) Nguyễn Thị Bích Phượng (2) Nguyễn Thị Cẩm Thuỳ (3) Nguyễn Thị Chi (2) Nguyễn Thị Diệu Hiền (3) Nguyễn Thị Hải (1) Nguyễn Thị Hằng (7) Nguyễn Thị Hậu (1) Nguyễn Thị Hồng Đào (10) Nguyễn Thị Huệ (1) Nguyễn Thị Kim Huệ (2) Nguyễn Thị Mây (127) Nguyễn Thị Ngọc Hải (1) Nguyễn Thị Ngọc Sen (2) Nguyễn Thị Như Tâm (3) Nguyễn Thị Phụng (27) Nguyễn Thị Thanh Bình (6) Nguyễn Thị Thành Nhân (1) Nguyễn Thị Thanh Toàn (1) Nguyễn Thị Thanh Xuân (1) Nguyễn Thị Thu Ba (23) Nguyễn Thị Thu Hiền (1) Nguyễn Thị Thu Hoài (1) Nguyễn Thị Thu Thuý (3) Nguyễn Thị Thùy Linh (3) Nguyễn Thị Tiết (3) Nguyễn Thị Tuyết (1) Nguyễn Thị Việt Hà (39) Nguyễn Thị Xuân Hương (14) Nguyễn Thu Hằng (1) Nguyễn Thủy (4) Nguyễn Thúy Ngân (13) Nguyễn Thuý Quỳnh (2) Nguyễn Thường Kham (3) Nguyễn Thượng Trí (2) Nguyễn Tiến Đường (8) Nguyễn Trần (1) Nguyễn Trí Tài (40) Nguyễn Trọng Luân (2) Nguyễn Trung (1) Nguyễn Trung Nguyên (1) Nguyễn Tuyển (4) Nguyễn Văn Ân (68) Nguyễn Văn Bút (6) Nguyễn Văn Công (2) Nguyễn Văn Cường (CCK) (4) Nguyễn Văn Hiến (5) Nguyễn Văn Hoà (5) Nguyễn Văn Hòa (1) Nguyễn Văn Học (53) Nguyễn Văn Ngọc (1) Nguyễn Văn Thanh (1) Nguyễn Văn Thành (1) Nguyễn Văn Thảo (17) Nguyễn Văn Toan (1) Nguyên Vi (1) Nguyễn Việt Hà (2) Nguyễn Vinh (1) Nguyễn Vĩnh Bình (3) Nguyễn Xuân Cảm (3) Nguyễn Xuân Dương (1) Nguyễn Xuân Khánh (1) Nguyễn Xuân Thuỷ (1) Nguyễn Xuân Thủy (1) Nguyễn Xuân Tư (3) Nguyệt Linh (5) Nguyệt Quế (1) Ngưng Thu (44) Nhã Ngọc (1) Nhã Thiên (7) nhà Thương (1) Nhân Hậu (2) NHÂN VẬT (1) Nhật Nguyệt Xuân Hương (1) Nhật Quang (17) Nhất Sinh (1) Nhật Vũ (1) Nhi Hạ (1) NHỚ THUỞ ẤU THƠ (37) Như Hoài (4) NHỮNG ÁNG VĂN HAY VỀ LÀNG QUÊ VIỆT NAM (7) NHỮNG NGƯỜI BẠN ĐÂT THỦ (6) NHỮNG NGƯỜI THỰC HIỆN HQN (5) Nông Quốc Lập (2) NP phan (1) Nửa Đời hư (1) NỬA THÁNG MỘT TÁC GIẢ VÀ MỘT BÀI THƠ HAY (38) nước (1) O. Henry (1) P.N. Thường Đoan (1) Pearl (1) Phạm Ánh (34) Phạm Anh Xuân (3) Phạm Bá Nhơn (2) Phạm Cao Hoàng (1) Phạm Đình Nghi (1) Phạm Hổ (1) Phạm Hữu Hoàng (20) Phạm Kiều Hưng (1) Phạm Lâm (1) Phạm Lê Tường Vi (1) Phạm Minh Dũng (14) Phạm Minh Hiền (9) Phạm Minh Thuận (10) Phạm Mỹ (1) Phạm Ngân (3) Phạm Như Vân (1) Phạm Phan Hòa (1) Phạm Phương Lan (1) Phạm Quỳnh An (1) Phạm Thái Ba (4) Phạm Thị Hải Dương (9) Phạm Thị Liên (1) Phạm Thị Mỹ Liên (30) Phạm Thị Phương Thảo (3) Phạm Thuý (6) Phạm Trần Ái Linh (4) Phạm Trung Tín (2) Phạm Tuấn Vũ (29) Phạm Tử Văn (21) Phạm Văn Phương (16) Phạm Văn Thạnh (1) Phạm Vũ (1) Phan Anh (12) Phan Cung Việt (1) Phan Đức Nam (1) Phan Hoài Thương (1) Phan Hoàng (2) Phan Huỳnh Điểu (1) Phan Hữu Lý (1) Phan Khanh (2) Phan Mai Thư Nhã (6) Phan Nam (20) Phan Quỳnh Như (1) Phan Sửu (1) Phan Tấn Lược (6) Phan Thanh Cương (2) Phan Thị Huỳnh Trang (2) Phan Tiên Phát (1) Phan Tình (1) Phan Trang Hy (25) Phan Văn Bình (1) Phan Văn Thạnh (1) Phan Văn Thuần (3) Phan Vĩnh (1) phần 1 (1) phần 2 (1) phần 3 (1) phần 4 (1) Phiêu Vân (1) Phong Dương (2) Phong Điệp (1) Phỏng vấn (7) Phú Ngọc (1) Phú Quang (3) Phú Xuân (8) Phùng Gia Lộc (1) Phùng Hiếu (10) Phùng Hiệu (1) Phùng Hoàng Chương (1) Phùng Phương Quý (7) Phùng Văn Khai (1) Phước Vũ (1) Phương Phương (10) Phương Uy (5) Quan Thế Âm (1) Quảng Ngọc (1) Quảng Ngôn Lê Ngữ (1) Quang Thám (1) Quang Tuấn Dũng (9) Quốc Hùng (2) Quốc Tuyên (1) quy luật dịch (1) Quỳnh Lệ (1) Quỳnh Nga (16) Quỳnh Trâm (1) Rason Helmandollar (1) Raymond Carver (1) Raymond Thư (1) Rêu (Cao Hoàng Từ Đoan) (13) SÁCH BẠN VĂN (71) SARAH HALL (1) SINH NHẬT (1) Song Ninh (11) Sông Hương (11) Sông Lam (1) Sông Song (8) Sơn Tịnh (2) Sơn Trần (15) Sruthi Thekkiam (1) Stephen Crane (1) T.T.Hiếu Thảo (22) Tạ Nghi Lễ (1) Tạ Thị Hoa (14) Tam quốc diễn nghĩa (4) TẢN VĂN (230) TẠP BÚT (619) Tạp chí Văn Mới (1) TẠP CHÍ VN BÌNH DƯƠNG (11) Tashi Dawa (1) Tâm Lãng (1) Tâm Nhiên (2) Tấn Hòa (1) Tần Khánh (4) Tân Vương Huy (1) TẬP SAN ÁO TRẮNG (39) Tập san Văn học nghệ thuật Hương Quê Nhà (1) Tây bá hầu Cơ Phát (1) Tây Du Ký (1) Tây Sơn bi hùng truyện (2) Thạch Anh (2) Thạch Cầu (1) Thạch Đà (7) Thạch Lam (1) Thạch Sene (5) Thái An Khánh (2) Thái Hoà (1) Thanh Bình Nguyên (27) Thành Dũng (1) Thanh Hải (1) Thanh Huyền (2) Thanh Lương (2) Thanh Minh (4) Thanh Phong (1) Thanh Sơn (1) Thanh Thảo (3) Thanh Trắc Nguyễn Văn (42) Thanh Tùng (7) Thành Văn (3) Thạnh Văn (1) Thanh Xuân (2) Thảo Nguyễn (1) Thâm Tâm (1) Thần Y (1) Thi Ngọc Lan (1) Thiên Ân (1) Thiên Di (5) Thiên Sơn (1) Thiên Thần Áo Trắng (7) Thiên Tôn (10) Thiên Trần (1) Thiệp chúc mừng năm mới (4) Thiệp chúc Tết (3) Thiệp mừng (3) Thông báo (1) Thơ (3149) Thơ Lê Nhựt Triết (1) THƠ MỜI HOẠ (7) THƠ PHỔ NHẠC (103) Thời sự Văn nghệ (6) Thu Dung (3) Thu Hằng (1) Thu Hiền (1) Thu Hoài (1) Thu Nga (1) Thuận Thảo (8) Thuận Yến (1) Thục Minh (7) Thuỳ Anh (13) Thuỵ Du (1) Thụy Du (3) Thuỳ Dương (1) Thùy Dương (1) Thủy Điền (1) Thuỳ Nhân (1) Thư cảm ơn (1) Thư ngỏ (1) THƯ NGỎ CỦA HQN (2) Thư tin (285) THƯ VIỆN TÁC GIẢ (1) Tiểu luận (4) Tiểu Mục Đồng (1) Tiểu Nguyệt (5) Tiểu thuyết (107) Tiêu Tương (1) Tin buồn (2) TIN VĂN (2) Tịnh Bình (19) Tịnh Minh Tiến (2) Tô Hồng Phương (1) Tô Kiều Ngân (1) Tố Mai (1) Tô Minh Yến (21) Tôn Nữ Hỷ Khương (2) Tôn Thất Út (2) Tôn Tư Mạc (1) Tống Ngọc Hân (1) Tống Xuân Tám (1) Trà Bình (4) TRABATHA (1) Trác Phi (1) Trang Linh (1) Trang Lộc (1) Trang Thơ Chào Xuân Mậu Tuất 2018 (1) TRANG THƠ CHỦ NHẬT (528) Trang Thơ Đón Xuân Đinh Dậu 2017 (1) TRANG THƠ ĐƯỜNG LUẬT (17) Tranh ảnh (3) Trầm Mặc (4) Trần Anh Dũng (1) Trần Bảo Định (4) Trần Băng Khuê (1) Trần Biên Thùy (1) Trần Dần (1) Trần Duy Đức (17) Trần Dzạ Lữ (4) Trần Định (1) Trần Đình Sử (2) Trần Đoàn Luận (1) Trần Đức ÁI (2) Trần Đức Hiển (1) Trần Đức Tín (1) Trần Hà Nam (4) Trần Hoàng Vy (2) Trần Hồng Vân (5) Trần Huiền Ân (2) Trần Huy Minh Phương (2) Trần Hữu Du (1) Trần Hữu Hội (17) Trần Kim Đức (5) Trần Kim Loan (2) Trần Kim Quy (1) Trần Lê Sơn Ý (2) Trần Linh Chi (1) Trần Long Thạch (1) Trần Lưu (1) Trần Mai Hường (11) Trần Mạnh Hảo (1) Trần Minh Nguyệt (16) Trần Năm (1) Trần Ngọc Hồ Trường (4) Trần Ngọc Mỹ (11) Trần Nguyên Hạnh (6) Trần Nhã My (2) Trần Như Luận (3) Trần Nhương (1) Trần Phù Nam (1) Trần Quang Dũng (4) Trần Quang Khanh (12) Trần Quang Lộc (1) Trần Quang Ngân (10) Trần Quốc Tiến (8) Trần Quốc Toàn (1) Trần Quốc Việt (1) Trần Tâm (7) Trần Thái Hưng (5) Trần Thanh Hải (3) Trần Thành Nghĩa (1) Trần Thế Nhân (13) Trần Thị Bích Thu (1) Trần Thi Ca (9) Trần Thị Cổ Tích (2) Trần Thị Huệ (1) Trần Thị Huyền Trang (3) Trần Thị Ngọc Hồng (1) Trần Thị Thanh (5) Trần Thị Thắng (1) Trần Thị Thương Thương (4) Trần Thị Trúc Hạ (1) Trần Thị Uyên (7) Trần Thiện (3) Trần Thiện Tuấn (1) Trần Thoại Nguyên (2) Trần Thuận (7) Trần Thúy Lành (6) Trần Thuỳ Trang (1) Trần Thư (1) Trần Thương Nhiều (1) Trần Trọng Hưng (2) Trần Trọng Tân (1) Trần Trọng Vũ (2) Trần Tuấn Anh (2) Trần Tuấn Thanh (10) Trần Vạn Giã (2) Trần Văn Bạn (16) Trần Văn Nhân (5) Trần Văn Thiên (1) Trần Việt (1) Trần Viết Dũng (11) Trần Võ Thành Văn (24) Triết học (2) Triều Âm (2) Triều Châu (1) Triều La Vỹ (2) Triệu Lam Châu (1) Triệu Từ Truyền (30) Trịnh Bửu Hoài (106) Trịnh Duy Sơn (2) Trịnh Hoài Linh (5) Trịnh Huy (4) Trịnh Thuỳ Mỹ (1) Trịnh Tuyên (1) Trịnh Viết Hiền (1) Trịnh Viết Hiệp (1) Trịnh Yến (2) Trọng Mật (2) trụ vương (1) Trúc Giang (4) Trúc Lập (1) Trúc Linh Lan (2) Trúc Thanh Tâm (12) Trúc Thuyên (3) trung quốc (1) Trung Trung Đỉnh (1) Trung Y (1) Truong Nguyen (1) Truyện dài (10) TRUYỆN DỊCH (17) Truyện ký (2) TRUYỆN NGẮN (1173) TRUYỆN VỪA (14) Trương Công Tưởng (16) Trương Diễm Phiến (1) Trương Đình Phượng (8) Trương Đình Tuấn (3) Trương Hồng Phúc (14) Trương Huỳnh Như Trân (2) Trương Lan Anh (1) Trương Nam Chi (5) Trương Thanh Cường (2) Trường Thắng (65) Trương Thị Thanh Tâm (22) Trương Thị Thúy (2) Trường Thịnh (6) Trương Tri (2) Trương Văn Dân (21) Trương Viết Hùng (1) TTM (1) Tuấn Nguyễn (7) Tuấn Quỳnh (3) Tuệ Mỹ (1) Tuti (2) Tuỳ bút (2) TÙY BÚT (120) Tuyết Nhung (2) Tuyết Vân (1) tứ đại mỹ nhân (1) Tường Vi (1) TX (1) Út Lãng Tử (1) Uyên Khuê (2) Uyên Minh (1) Uyển Phan (1) Vạn Lộc (1) Vành Khuyên (1) Văn (2478) Văn Công Mỹ (2) văn hóa truyền thống (5) Văn học nước ngoài (13) Văn Lưu (1) Văn Nguyên (1) Văn Nguyên Lương (7) Văn Nhược Ba (1) Văn Thạnh (2) Văn Thành Lê (1) Văn Thắng (23) Văn Trọng Hùng (1) Vân Đồn (3) Vân Giang (12) Vân Khanh (2) Vân Phi (32) Vân Tùng (2) Vi Ánh Ngọc (2) Vi Quốc Hiệp (1) Victor Remizov (1) VIDEO CLIP (2) Viễn Trình (25) Việt Quỳnh (1) Việt Trang (1) Việt Trương (1) Vĩnh Sơn (7) Vĩnh Thông (43) Vĩnh Tuy (21) Võ Bá Cường (1) Võ Chân Cửu (17) Võ Chí Nhất (3) Võ Công Liêm (1) Võ Diệu Thanh (18) Võ Dõng (1) Võ Đông Điền (4) Võ Hà (1) Võ Hạnh (2) Võ Mỹ Cát (1) Võ Ngọc Thọ (4) Võ Như Văn (3) Võ Thị Nga (13) Võ Thị Thu Thủy (1) Võ Thuỵ Như Phương (15) Võ Văn Hoa (1) Võ Văn Luyến (1) Võ Xuân Phương (3) Vũ Bình Lục (1) vũ đạo (1) Vũ Đình Huy (9) Vũ Đình Liên (1) Vũ Đình Minh (1) Vũ Đình Nguyệt (2) Vũ Đình Thung (2) Vũ Đức Trọng (1) Vũ Hạ (1) Vũ Hạnh (3) Vũ Hùng (2) Vũ Miên Thảo (5) Vũ Thành An (1) Vũ Thị Huyền Trang (115) Vũ Thụy Khuê (8) Vũ Trọng Quang (1) Vũ Trọng Tâm (2) Vũ Trọng Thanh (1) Vương Doãn (1) Vương Hạnh (1) Vương Hoài Uyên (4) Vương Tâm (3) Xanh Nguyên (4) Xuân Đài (1) Xuân Phong (6) Xuân Phương (1) Xuân Tiến (20) Ý Thu (3) Yên Kha (7) Ziken (2)
-------------------------------------------------------------------------
+ 817 TÁC GIẢ CÓ BÀI ĐĂNG TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
-------------------------------------------------------------------------