Home » Archives for tháng 2 2021
Văn Thắng (Bình Định)
GIAO KHÚC BÊN ĐỜI
Gió đùa trên những tàn cây
Thầm thì tiếng hát đâu đây
Vầng trăng trong thanh huyền diệu
Ngưu Lang Chức Nữ vui vầy
Nghe như tiếng chim gọi đàn
Mùa yêu nức mầm sự sống
Hoan ca trong lòng biển động
Tiếng gọi yêu thương ngập tràn
Men đời sóng sánh trong anh
Con tim nổi gió lay cành
Rộn ràng reo vui nhánh lá
Sáng ngời mắt ngọc long lanh
Bình minh đón chào ngày mới
Sơn ca cất tiếng vui mừng
Hoạ mi nhả lời lảnh lót
Hót lên thánh thót vang lừng...
DU KHÚC HOẠ MI
Dịu dàng nhẹ bước vào đông
Họa mi mỏng mảnh trắng trong giữa trời
Tròn duyên hoa nở nụ cười
Vầng dương rung cảm chợt rơi nắng vàng
Hoạ mi níu rét mùa sang
Nụ cười rót mật ngập tràn hồn tôi
Em xinh cả một góc trời
Hoà trong giai điệu ca lời yêu thương
Dư âm tiếng hát vấn vương
Thấm trong lòng nhớ cung đường lần qua
Hoa đời cảm giác giao thoa
Nhạc lòng trổi dậy trong ta dạt dào.
KÝ ỨC XANH XƯA
Nhớ quá đi thôi một mái trường!
Nắng lên râm mát những hàng dương
Màu xanh ước vọng hoài nhung nhớ
Áo trắng yêu kiều cứ vấn vương
Bạn học thân tình luôn gắn bó
Thầy trò quí mến mãi yêu thương
Trường xưa, bạn cũ hồn lưu luyến
Ký ức xanh xưa một học đường.
V.T
V.T.H.T
Với xuân
Về quê mấy bữa với xuân
Bình an trong nắng trắng ngần hương cau
Bờ rào như đợi chờ nhau
Gió qua nỗi nhớ dễ đâu quên người
Chòng chành bóng nắng lòng tôi
Ngày xưa chưa gặp đất trời nhớ thương.
Cuối năm
Cuối năm lại đến cuối năm
Ngày xuân dịp tết về thăm quê nhà
Khói hương tiên tổ ông bà
Nhớ hồi chợ tết tiếng gà cuối thôn.
Nhớ hoàng mai giọt sương tròn
Lung linh ánh mắt chập chờn đong đưa
Tứ thời lớp lớp nắng mưa
Đôi khi giáp tết xuân chưa kịp về.
Nhân sinh xuôi ngược bộn bề
Còn nguyên nỗi nhớ hương quê lặng thầm
Cội nguồn một chút tri ân
Bồi hồi như cũ những lần về quê.
Về quê tảo mộ
Về quê tảo mộ ông bà
Trầm tư bên gốc me già đã xưa
Đầu cành cây trái đong đưa
Nhớ thương cha mẹ nắng mưa cuốc cày.
Mấy đời muối mặn gừng cay
Chõng tre vách đất… đong đầy nghĩa nhân
Lối mòn quen những bước chân
Họ hàng gia tộc hương lâng xóm làng.
Hình như trong bóng thời gian
Tổ tiên nguồn cội trường tồn thiên thu
“Trời mưa ướt lá mù u”
Nhớ năm tháng nhớ lời ru mẹ hiền.
Bên cội mai vàng
Trời mở mắt nắng sông mây trôi xanh biếc
Gió hiu hiu lay giấc cỏ thì thầm
Nắng mặc áo vàng mơ qua khóm trúc
Thấp thoáng xuân về bên tàu chối tơ rung
Cội mai vàng lặng lẽ đơm bông
Đôi cánh hở buông tơ trời óng ả
Nắng chờ ai ngập ngừng qua kẽ lá
Không hẹn hò tôi gặp lại tuổi đôi mươi
Bên lối cũ nghe thẹn thùng nón mới
Tóc lại về thơm hương tóc ngày xưa
Em tha thướt như hồi còn con gái
Tôi chẳng đi đâu tôi như mới xa về.
Khúc xuân
Rì rào hương bưởi gió đưa
Chòng chành bóng nắng lưa thưa góc vườn
Xốn xang nỗi nhớ bên lòng
Ngẩn ngơ luống cải ngập ngừng bóng tre.
Râm ran tiếng dế đêm quê
Lặn trong ký ức vọng về bên tai
Cỏ non đọng giọt sương mai
Lung linh nắng mới mơ hoài dáng xưa.
Quê nhà xuân đã về chưa
Mà nghe cây lá non tơ ngọt ngào
Bồi hồi một khúc ca dao
Vườn xưa lối cũ nôn nao một mình.
P.A
Con người thật lạ, cái gì qua đi mới tiếc nhớ, trân quý. Ngay cả một món tài sản rất đáng quý là thời gian. Có những lúc chúng ta tiêu xài thời gian một cách lãng phí, để nó trôi đi trong vô nghĩa. Ai cũng có tuổi xuân. Tuổi xuân mỗi người cứ lặng im trôi qua và chúng ta cũng lặng lẽ già. Bài học ấy, phải đến một độ tuổi nào đó mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Ngay như cuộc sống mỗi người cứ chinh phục các đỉnh cao, đôn đáo mưu sinh, kiếm tiền để giàu có, hơn người. Chúng ta bị cuốn sâu vào cuộc sống vội vã, tấp nập, gấp gáp. Thậm chí nhanh đến không thể kìm giữ. Từ kỷ nguyên nào, không biết nữa, loài người đã có câu “thời gian là vàng bạc”. Con người chạy đua với thời gian. Thời gian chạy đua với con người. Máy móc và trí tuệ nhân tạo cũng đua với con người. Khi lâm vào căng thẳng, con người bắt đầu sợ thời gian, sợ tốc độ, sợ cả những món ăn nhanh. Người ta muốn sống chậm lại, kìm giữ bản thân lại, cả những công việc bộn bề. Chúng ta muốn trốn thành phố ồn ào tấp nập, tìm về những miền quê yên tĩnh, vắng tiếng ồn của máy móc xe cộ, nhưng hào phóng tiếng gió, tiếng chim chóc và sắc diệp lục. Nhiều người tìm về các resort để nghỉ ngơi, xả bớt căng thẳng, ngột ngạt, tiếp thêm năng lượng, dũng khí vượt qua áp lực sắp tới.
Đến ngay cả Tết, người ta cũng lo Tết. Mà thật, những ngày Tết giờ đây cũng trôi qua quá nhanh. Mỗi người lo toan cả tháng trời, vèo trôi mấy ngày rồi… hết. Để chuẩn bị cho Tết bây giờ người ta cũng phải vắt chân lên cổ chạy lo sắm đồ. Công nghệ và các dịch vụ có thể phục vụ ta tất cả, nhưng không thể nghĩ thay, mà chúng ta phải chi tiền cho tất cả các dịch vụ, kể cả mua sắm đồ dùng trong những ngày Tết Nguyên đán. Vậy nên, càng ở những đô thị “chạy nhanh” như Hà Nội, TP Hồ Chí Minh, người ta càng ngại Tết, bởi phải lỉnh kỉnh mua sắm, lo biếu xén, quà cáp. Và bởi người ta bận bịu đến nỗi không thể chậm lại được. Lại nữa, Tết đến và qua nhanh có nghĩa là một năm cũng vèo trôi, con người cũng mau già, người ta mới cảm thấy hoang mang trong đời người ngắn ngủi.
Cái gì quá tải cũng không tốt. Frederick Oliver thật có lý khi nói rằng: “Nếu có việc gì đáng làm, nó đáng được làm chậm rãi”. Cuộc sống hiện đại đã khiến con người cứ phải dấn bước, nhanh chóng. Mà nhanh cũng sẽ có lúc trở thành… quá tải. Cho nên con người ngày nay mới phải tập ngồi thiền, tập yoga nhiều hơn, tập cười và có những câu lạc bộ tập cười ra đời.
Xét đến cùng, dịp Tết là cơ hội cho nhiều người xả hơi, ít nhất trong một đến hai ngày. Nhiều người thành phố đổ về quê đoàn tụ với gia đình, sống chậm, thanh thản bên những ngôi nhà cổ, nhà vườn, dướp nếp rêu phong cổ kính của làng quê, cùng hòa vào nền nếp sinh hoạt lễ nghĩa họ mạc. Họ tham gia các chợ phiên nơi vùng quê. Cũng mặc cả, cũng ngã giá, nhưng chỉ để cho vui, nở nụ cười sảng khoái. Họ cần đón lấy cái ân cần, tử tế, chân chất, đong lấy cái tình cái nghĩa ở nơi làng quê. Thực chất là muốn đắm vào sự phóng khoáng mộc mạc của đời sống dân sinh, nhàn tản ngắm hoa, chăm hoa, đón tiếp họ hàng, nấu những món ăn giản dị.
Có người lại chọn cho mình cái Tết bằng chuyến đi phượt thật xa, để tìm cảm giác mới, hít thở khí trời ở nơi vùng biên viễn, rừng núi hoang sơ, chụp những tấm ảnh hoa cỏ trong tiết xuân ấm, chớp lấy hình những em bé mặt nhem nhuốc nơi cao nguyên đầy gió, thưởng thức những món ăn của các dân tộc ít người... Đó là nhu cầu có thật, ngày càng nhiều và thậm chí đã thành một trào lưu. Nhiều gia đình tụm hai, ba đã lên những kế hoạch từ trước đó cả tháng. Bởi với họ, đi theo nhóm gia đình tạo nên những hứng khởi cho tất cả các thành viên. Cốt lõi của vấn đề là hòa quyện với thiên nhiên. Ngay cả vơi tôi, đó cũng là một sự khao khát. Chỉ thiên nhiên mới giúp tâm hồn ta thư trái, bình tâm lại, ngẫm nghĩ về những giá trị của cuộc sống. Thiên nhiên độ lượng hơn chúng ta tưởng. Thiên nhiên đã dưỡng nuôi con người, chở che và gìn giữ. Thiên nhiên đã chịu những áp lực lớn lao do cuộc sống con người mang lại, oằn oại vì hệ quả của lối sống nhanh và gấp gáp của con người, rồi thiên nhiên vẫn nhẫn nại tiếp nhận con người trong cuộc vùng vẫy đi tìm sự thanh thản và ngọt mát.
Có nhà văn hóa đã thốt lên: Không ai có thể cưỡng lại được cỗ máy thời gian. Suối thời gian cứ tuôn chảy, khiến nhiều người lo lắng. Cuộc sống cũng có quá nhiều sự thúc bách, ngột ngạt, thậm chí bận bịu đến mức người ta không còn thời gian để xem mình bao nhiêu tuổi, khuôn mặt mình đã già đi mấy phần. Nên có những người mải mê làm lụng, đầu tắt mặt tối, khi ngẩng mặt lên mới biết mình… già. Ai rồi sẽ có lúc chẳng còn đam mê tốc độ nữa, mà muốn ghim mình vào sự nhàn tản. Với tôi, khi có cơ hội sống chậm lại, ăn chậm, đi chậm thì tôi cố gắng tận dụng. Tận dụng để dần được sống trong đô thị chậm, thư giãn và suy tưởng trong không gian sinh thái và ít tiếng ồn.
Quay trở về với những ngày Tết. Tôi nghiệm ra, ngày Tết cũng là những ngày để mình được thoát ra khỏi bao lo lắng. Lúc đó, chúng ta có quyền sống chậm, ít nhất là để thấy cuộc đời thật sự đáng sống và ý nghĩa.
N.V.H
CẢM THỨC XUÂN
Xuân cứ đến ta không buồn mong đợi
Năm cứ qua ta chẳng hề tiếc nuối
Đời cứ trôi mặc thời gian dong ruổi
Ta cứ chơi dù mình bao nhiêu tuổi
Vườn nhân gian hoa lá rụng rồi xanh
Trăm năm sương nắng đọng trên cành
Phấn hương dù có bao ong bướm
Khoảnh khắc tan vào cõi mong manh
Xuân cứ đến theo vòng tròn vĩnh cửu
Ta cứ đi cùng năm tháng phù du
Xuân bất tận còn ta thì hạn hữu
Ta hóa thân xuân cũng trắng sa mù
Đến nhân gian xuân trở thành cái đẹp
Ta nhờ xuân nên có tuổi thiên thần
Xuân cùng ta qua một mùa đã khép
Trời nguyên sinh trong suốt đến vô ngần…
NGẪU HỨNG ĐẦU XUÂN
Mùa xuân đến như bao lần đã đến
Sao đất trời bỗng mới tinh khôi
Hoa vẫn nở như đã từng đua nở
Sao hương thơm vời vợi ở bên trời
Em cũng đến như bao năm từng đến
Mắt trong veo hồ lệ giữa gương đời
Ta rùng mình biến thành tơ nhện
Giăng lưới tình huyễn hoặc cuộc chơi
Trăng kịp đến như bao mùa giêng đến
Sao đêm nay trời đất nhuộm hoa vàng
Em chợt lạ giữa làn hương thanh thoát
Ta hoá thành cánh bướm dẫn mùa sang
Chim đã đến như bao khi vụt đến
Dệt trời xanh thành khúc giao hoan
Ai cũng muốn cuộc đời nầy đẹp mãi
Xin trải lòng ra hết với nhân gian…
TỜ LỊCH CUỐI NĂM
Năm có nhẹ nhàng hơn không
Khi còn tờ lịch cuối cùng
Mong manh cô độc trên tường
Đời có tốt đẹp hơn không
Chân mây rực rỡ ánh hồng
Mênh mông góc trời mênh mông
Người có vui mừng hơn không
Cuộc sống ngày càng ngát hương
Cùng với trái độc đầy vườn
Năm mới có gì hơn không
Nắng vẫn xé trời rạng đông
Lịm dần trong bóng hoàng hôn
Có gì để nhớ hơn không
Khi tờ lịch cuối bay vòng
Kéo theo bao điều đợi mong…
H Ư V Ô
Những mầm xanh đau đớn nứt vỏ chào đời
Cho lá hoa một thời rực rỡ
Chỉ một mùa xuân xanh rộ nở
Sự úa tàn mang trả lại hư vô
Lá rơi chi cho khuấy động mặt hồ
Trời đất giao nhau sinh vô vàn cảnh đẹp
Người với người nắm tay tiền kiếp
Đi cuối ngàn sau thắm thía mộng đời
Mặt đất muôn trùng sao chẳng rong chơi
Giành chi nhau từng tấc bờ tấc biển
Đâu mang được gì về nơi vĩnh viễn
Có còn chăng bia miệng hổ mặt người
Sao chẳng tặng nhau những nụ cười
Để thấy lòng mình cũng đơm hoa hạnh phúc
Nếu thấy vui với những gì cướp được
Là úa tàn mang trả lại hư vô…
Q U A T Ế T
Lại một mùa tết nữa đi qua
Tuổi thêm cao và cuộc đời ngắn lại
Cứ đến rồi đi tuần hoàn nhân loại
Đừng hỏi từ đâu về tới phương nào
Sống trên đời như một cuộc tiêu dao
Yêu cái đẹp cho đời thêm đẹp
Chính cái đẹp giúp người sống tiếp
Giữa trần gian hội tụ sắc màu
May mà người còn biết yêu nhau
Đem niềm vui rót tràn bể khổ
Mặt đất quanh năm vẫn đầy hoa nở
Trên môi người bát ngát nụ cười xuân…
T.B.H
Các bạn thân mến,
Nhân dip xuân Tân Sửu, 2021, Hương Quê Nhà chân thành cảm ơn các tác giả và bạn đọc trên các vùng miền đã có một năm gắn bó với trang nhà. Đồng thời Hương Quê Nhà cũng xin kính chúc tất cả một năm sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt trong cuộc sống!
Chủ biên
Nguyễn Hữu Duyên
Lần Lựa
Sáng nghe tu hú gọi
Mùa xuân như sắp về
Thoảng trong làn gió thổi
Ấm chân tình duyên quê
Xuân về nghe bồi hổi
Cảnh đời đang nổi trôi
Xa nhà tim đau nhói
Xao xuyến lòng bồi hồi
Xuân nhớ nồi bánh tét
Bên bập bùng lửa reo
Con ngồi cạnh bên mẹ
Giá rét mùa tan theo
Từ ngày xa quê ấy
Nhớ lắm chưa lần về
Đời khổ đau dâu bể
Lối về lắm nhiêu khê
Sáng nghe tu hú gọi
Mùa xuân đang bước về
Thêm một lần lựa hẹn
Bấn chợt lòng xa quê.
Bước Vào Xuân
Liu riu ngọn gió Bấc lùa
Se se giọt nắng chuyển mùa vào xuân
Tháng Giêng như đã đến gần
Có con tu hú hót rân ran chiều
Ngoài sân mấy chậu hoa yêu
Đã nghe rục rịch chia điều mộng mơ
Nhành mai nhón lộc đang chờ
Niềm vui phía trước đợi giờ khai hoa
Phố phường nhộn nhịp người qua
Đỏ xanh vàng tím muôn tà áo xuân
Xin chào nam bắc tây đông
Chào mai vàng mộng đào hồng thắm duyên
Mừng xuân phủi bụi ưu phiền
Bước vào xuân với cả niềm mơ chung
Nâng ly chúc phúc tao phùng
Và nghe trời đất vui cùng nhân gian.
Xuân Hồng
Tàn đông rét chết bên thềm gió
Áo ấm xa rồi bến lạnh câm
Nắng xuân lấp lém hồng đôi má
Sóng sánh nghiêng lòng đôi mắt xanh
Em gánh mùa xuân đi trong nắng
Hừng hực đôi mươi tuổi dậy thì
Bỏ lại xuân nồng lên mái tóc
Nghe triền miên mộng với men say
Gió xuân hây hẩy mơn tà áo
He hé bên trời thoáng dễ thương
Tôi như con bướm quanh vườn kiếm
Một đóa hoa hồng vay chút hương
Thuyền xuân chở mộng hoa về bến
Ta đứng bên bờ mơ đợi em
Dẫu mai mốt có xuân đi vắng
Còn chút tơ lòng để gọi tên.
B.N.B
CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com
Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)