1. Rời khỏi tàu
điện ngầm, chàng vội rảo bước về phía công viên Luxembourg. Khoảng đường không xa
lắm nhưng vì đang nôn nóng nên chàng cảm thấy nó như dài vô tận. Ở đó, giờ
này chắc hẳn nàng đang ngồi đợi chàng ở một băng đá quen thuộc, dưới gốc một tàng
cây rộng. Thường thì công viên vào mùa đông thật vắng lặng, chẳng có ai vào.
Những
hàng cây dài thẳng tắp và trơ trụi, với ngọn cây được cắt ngang bằng nhau, tạo
cho nó một khung cảnh thật đặc biệt, khác hẳn với mọi công viên khác trên thế
giới. Nàng thường ngồi ở đó một mình vào chiều đêm Giáng Sinh, trong tà áo dài
trắng quen thuộc nàng hay mặc ngày xưa, để đợi chàng đến từ một khoảng trời
thật xa. Lần này là lần thứ mười chàng đáp máy bay từ Mỹ sang Paris để gặp nàng. Mùa lễ Giáng Sinh là
dịp duy nhất trong năm chàng có thể thu xếp được thời gian để sang thăm nàng,
vì công ty nơi chàng làm việc đóng cửa để làm công việc kiểm kê hàng hóa. Vừa
rảo bước, chàng vừa hăm hở nghĩ đến lúc được nhìn lại gương mặt thân yêu của
nàng. Suốt một năm mỏi mòn chờ đợi, chàng chỉ mong ngóng phút giây này
đây, phút giây chàng được ôm chặt nàng trong vòng tay cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Mải nghĩ ngợi miên man mà chàng đến nơi
lúc nào không hay. Kia rồi, trên một băng đá là vóc dáng quen thuộc của
nàng: suối tóc dài óng ả, dáng ngồi nghiêng nghiêng sầu mộng và tà áo dài
trắng trinh nguyên. Khung cảnh xung quanh vẫn không có gì thay đổi so với
những lần trước chàng đến, vẫn là cái không khí u buồn và vắng lặng của một
công viên mùa đông. Nàng ngồi đấy trông thật lẻ loi và cô quạnh, giống như dáng
nàng cô phụ ngày xưa mòn mỏi đợi chồng về từ chiến trường xa xăm. Cứ mỗi
lần nhìn cái hình ảnh ấy chàng lại không ngăn được sự xúc động dâng tràn. Vừa
xúc động, lại vừa vô cùng phấn khích vì giây phút hội ngộ gần kề. Không dằn
lòng được nữa, chàng lao nhanh về phía đó với những bước chân sáo nhún nhẩy, dự
định là sẽ làm giật mình nàng để chàng có dịp bật cười thỏa thích. Tiến
đến bịt mắt nàng từ phía sau, ngay vào cái khoảnh khắc da thịt bàn tay chàng
chạm vào da thịt vùng mi mắt nàng, chàng thấy tràn dâng trong lòng mình một cảm
giác hạnh phúc mênh mang.
Còn đang đắm chìm trong
cảm giác dịu êm, thì trái với mong đợi của chàng, một giọng nói xa lạ vang lên
làm chàng thảng thốt:
- Xin lỗi, anh có
phải là anh Quốc không ạ?
Vừa hỏi người con gái
vừa quay mặt lại để đối diện với chàng. Một nỗi thất vọng cùng cực làm chàng
cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Ngượng ngùng và hoang mang, chàng lắp bắp trả
lời:
- Vâng... tôi... đây. Thành thật
xin lỗi chị. Mà chị là ai thế? Sao lại ngồi ở đây?
- Tôi ... tôi ... tôi là bạn của
Trang. Tôi và Trang cùng sinh hoạt ở ca đoàn nhà thờ.
Người con gái ngập ngừng
trả lời chàng như có điều do dự, khó nói. Nói xong, cô vội quay mặt đi
ngay như tránh để khỏi phải nhìn thấy chàng. Một linh cảm không hay chợt
xâm chiếm toàn bộ tâm trí, chàng hỏi dập dồn với một giọng đầy lo âu, thắc
thỏm:
- Trang đâu chị? Sao Trang
không đến? Có điều gì không hay xảy ra với Trang hay sao chị?
Người con gái chợt bật
lên khóc nức nở, tiếng khóc mới thê thiết làm sao. Mặc dù cố hết sức để
kìm nén, cũng phải cả phút sau cô ta mới có thể dằn lại được cái âm thanh làm
não nuột lòng người ấy. Quay người lại về phía chàng, với gương mặt còn
ướt nhòe nước mắt, chị ta nhét vội vào tay chàng một phong thư, rồi chạy vụt
nhanh về phía cổng ra của công viên, sau khi nói vội với chàng bằng một giọng
tắt nghẹn:
- Trang nhờ tôi
đưa tận tay anh bức thư này. Trang cũng
đã dặn tôi mặc áo dài trắng để anh dễ dàng nhận ra.
Bóp chặt bức thư trong
bàn tay, chàng chết điếng cả thân người. Cách hành xử của người con gái ấy
đã nói lên rằng: Một điều gì đó rất tệ, rất tồi tệ đã xảy ra với người mà
chàng thương yêu nhất trên đời. Chàng thấy choáng váng, đứng không nổi
nữa. Ngồi phịch xuống ghế đá như một thân cây đổ, rồi tựa đầu vào thân
cây, chàng nhắm nghiền mắt lại như muốn chối bỏ những gì vừa diễn ra. Sao
lại có thể như thế này? Đúng ra ngay vào giờ phút này, nàng phải đang ở
trong vòng tay chàng mới đúng chứ! Đầu óc mụ mị của chàng lúc này trở nên
trống rỗng, tê liệt. Trong vùng sương khói mơ hồ của khoảng không ấy, chàng
thấy hình ảnh nàng thấp thoáng như một bóng ma và những mảnh vỡ của ký ức chập
chờn ẩn hiện
...
2. Chàng và nàng
vốn quen biết và yêu nhau từ những năm cuối ở trường phổ thông. Chàng học
trên nàng hai lớp. Rồi cả hai cùng lần lượt đỗ vào trường đại học Bách
Khoa và chuyện tình của họ cứ thế êm đềm trôi đi trong những năm tháng tươi đẹp
nhất của tuổi học trò. Chàng là sinh viên giỏi nhất trường và nàng cũng
không hề kém cạnh là bao. Trong khi phong độ chàng làm say mê bao cô gái
thì nhan sắc của nàng cũng khiến bao chàng trai điên đảo, tình nguyện trồng cây
si. Họ sánh vai nhau thật đẹp đôi. Hình ảnh của họ gợi lên cái không
khí lãng mạn mơ hồ của những câu chuyện cổ tích xa xưa, trong đó có những chàng
hoàng tử đẹp trai mà số phận đặt để chỉ dành riêng cho những nàng công chúa lá
ngọc cành vàng.
Tuy hình ảnh đôi lứa của
họ thêu hoa dệt mộng như vậy, nhưng trong thực tế, cả hai đều ... nghèo.
Không đến nỗi quá nghèo nàn, nhưng so với cái xã hội mà nhiều người đang trở
nên giàu có một cách chóng mặt, gia đình chàng và nàng phải chật vật lắm mới lo
được cho cả hai học đại học. Ý thức được điều đó, cả hai dồn hết tâm trí
vào chuyện học hành và nguyện cùng nhau là sẽ chờ đợi cho đến khi nào cả hai
cùng hoàn thành học vị thạc sĩ hay tiến sĩ thì lúc đó mới tính đến chuyện kết
hôn. Mỗi lần tay trong tay, hay vai kề má tựa, họ lại cùng nhau mơ về cái
viễn ảnh họ cùng giành được học bổng để đi du học và rồi sau đó, khi cả hai đã
tốt nghiệp học vị sau đại học, họ sẽ gắn bó với nhau trong suốt quãng đời còn
lại.
Mộng bao giờ cũng đẹp và
mộng của chàng và nàng càng đẹp hơn ai hết khi nó được kết dệt nên bởi hai trái
tim yêu nhau nồng nàn và say đắm từ những ngày còn thơ dại. Ngày chàng tốt
nghiệp đại học và nhận được học bổng du học, họ như rơi vào một cơn mơ ngay
giữa ban ngày vì ước mơ của họ đã đi được nửa quãng đường. Đêm chia tay
trước khi chàng lên đường sang Mỹ du học, họ đã cùng nhau thức trắng đêm để tâm
tình. Đêm dẫu dài nhưng dường như lại không đủ dài cho những lời yêu
thương và nhắn nhủ cứ không ngừng tuôn trào khỏi bờ môi của họ như dòng suối
chảy ngọt ngào:
- Em biết là anh
chưa hề yêu ai khác ngoài em, phải không em?
- Dạ, em
biết. Em cũng chưa hề yêu ai khác ngoài anh và cũng sẽ không bao
giờ. Dẫu cho mai này có điều gì xảy ra thì em cũng sẽ chỉ yêu có mình anh
thôi.
- Có điều gì
xảy ra có thể làm ngăn cách chúng mình chứ hở em? Mà dẫu cho có điều gì
xảy ra đi nữa, dẫu cho em có ở nơi góc bể chân trời nào đi nữa, anh cũng sẽ
quyết tìm kiếm em cho đến hết cuộc đời này.
- Nhớ nghe
anh. Nếu không còn anh trong đời em nữa, em sẽ không còn thiết sống nữa
đâu. Mai này, dẫu ở bất kỳ nơi đâu, chỉ cần anh gọi thôi, em sẽ đến, nhất
định là em sẽ đến, anh à!
...
3. "Nhất định là em sẽ đến, phải
không em?" Những thanh âm ú ớ vừa bật ra khỏi miệng chàng cũng
là lúc chàng chợt tỉnh dậy. Chàng không nhớ là mình đã tựa vào gốc cây mà
thiếp đi như vậy trong bao lâu. Bóng tối đã buông xuống từ lâu và công
viên đã chìm trong màn đêm chập choạng. Nhét bức thư vào túi trong của
chiếc áo khoác dài chàng đang mặc trên người, chàng chậm rãi lê bước ra khỏi
công viên và đi về phía một nhà hàng ở khu phố gần đó, nơi chàng đã đặt hẹn
trước cho bữa ăn tối của chàng và nàng. Giờ này còn sớm mà phố xá vắng
quá. Phố xá thường rất vắng vào những đêm Giáng Sinh như thế này. Có
lẽ mọi người đang mãi bận rộn cho những buổi họp mặt tại nhà hay đang chuẩn bị
để đến nhà thờ đón chào giây phút Chúa ra đời vào lúc nửa đêm. Đêm Giáng
Sinh nào ở Paris
cũng lạnh, chàng cũng đã quen với điều đó. Nhưng sao đêm Giáng Sinh này
chàng có cảm giác như trời đất trở lạnh hơn nhiều lắm. Có một nỗi băng giá
nào đó vừa len lỏi vào trong tận đáy tâm can của chàng và ở lại đó, chẳng chịu
đi ra.
Anh bồi bàn người Pháp ở
nhà hàng đón tiếp chàng ở cửa với một thái độ khá ân cần. Anh đã quá quen
mặt với vị khách hàng đặc biệt chỉ đến duy nhất một lần vào đêm Giáng Sinh
trong suốt nhiều năm qua, và lần nào cũng vậy, đến với cùng một người phụ nữ
đẹp có đôi mắt rất buồn và một vóc dáng hao gầy. Lần này, anh hơi ngạc
nhiên khi thấy chàng chỉ đến một mình với một bộ dạng khá thiểu não. Chắc
hẳn đã có điều gì xảy ra! Hay là người đàn bà đến trễ? Anh nghĩ thầm
như vậy trong khi lặng lẽ đợi chàng ngồi vào bàn và nhỏ nhẹ hỏi chàng bằng một
thứ tiếng Anh rặt giọng Pháp:
- Do you still want to have a dinner
for two, sir? (Ngài vẫn muốn một bữa ăn tối cho hai người, phải
không thưa ngài?)
- Yes, a
dinner for two, please! (Vâng, xin vui lòng dọn một bữa ăn tối cho hai
người.)
Chàng lên tiếng trả lời
với một giọng thật trầm. Sau khi anh bồi bàn quay đi, đưa mắt thẩn thờ
nhìn vào khoảng không trước mặt nơi chiếc ghế đối diện, chàng bỗng giật mình,
không tin nổi vào mắt mình nữa, khi thấy nàng đã ngồi đấy tự bao giờ.
Chàng thét lên mừng rỡ - tiếng thét làm các khách ăn chung quanh đều quay đầu
lại nhìn về hướng chàng:
- Em... em đến rồi đó ư! Thế mà
anh cứ tưởng là có chuyện gì xảy ra làm em không thể đến được với anh đêm
nay.
Người phụ nữ, trong tà
áo dài trắng với một chiếc khăn quàng cũng màu trắng quấn quanh cổ, mỉm cười
nhẹ nhàng và rồi, trả lời chàng với một hơi giọng nhẹ như gió:
- Thực ra, cũng có
chút chuyện anh à! Nhưng anh có còn nhớ là em đã từng nói với anh, dẫu có
điều gì xảy ra, chỉ cần anh gọi thôi là em sẽ bỏ mặc tất cả để đến với anh
mà.
Chàng gật đầu liên tục
và nói hấp tấp:
- Anh nhớ. Anh nhớ chứ
em. Làm sao mà anh quên được! Anh biết là trước sau gì em cũng đến với
anh mà. Dẫu có chuyện gì xảy ra em cũng đâu nỡ lòng nào bỏ anh bơ vơ một mình
giữa đêm Giáng Sinh lạnh lẽo như thế này, phải không em?
Gương mặt người phụ nữ
bỗng có phần nhòa nhạt đi giữa không gian mờ ảo được thắp sáng bằng ngọn
nến duy nhất trên mỗi bàn ăn. Giọng trả lời của nàng vốn đã nhẹ càng trở
nên nhẹ hơn:
- Thì anh đã thấy đó, đã chín mùa
Giáng Sinh rồi đó, có bao giờ em trễ hẹn với anh đâu. Hôm nay, em chỉ đến trễ
một chút thôi mà. Em cứ tưởng rằng em
không thể đến được, nhưng cuối cùng em cũng đã đến.
Giọng chàng vẫn chưa
nguôi bớt nỗi mừng vui:
- Anh cám ơn em thật nhiều.
Không có em anh biết sống ra sao và làm gì giữa thành phố Paris
này đêm nay đây. Ăn xong, mình sẽ đi dạo phố ngắm đèn Giáng Sinh trên đại
lộ Champs-Élysées, rồi sau đó đến nhà thờ Đức Bà như thường lệ, phải không em?
Bóng người phụ nữ càng
nhạt nhòa hơn, chỉ còn lại một lời thì thào thoảng nhẹ:
- Vâng, anh ạ. Rồi chúng mình
sẽ ngồi cùng nhau ở một góc giáo đường mà cầu nguyện cho chúng mình sớm được
gần nhau.
Giọng chàng phát ra lúc
này như đang đắm chìm trong một cơn mơ:
- Vâng. Anh sẽ cầu nguyện thật
nhiều để em sớm về lại với anh.
4. Chàng
không định trở về Việt Nam
vào thời điểm này khi mà chàng chỉ mới hoàn thành phân nửa chương trình du học,
chàng muốn tiết kiệm những đồng tiền hiếm hoi mà chàng có được. Nhưng
chàng không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Sau một năm liên lạc thư từ
bình thường, đột nhiên chàng không còn nhận được bất cứ tin tức nào từ nàng
nữa. Linh cảm có điều chẳng lành, nhân dịp kỳ nghỉ giữa các khóa học vừa
đến, chàng vội mua vé máy bay để về thăm nhà. Chỉ ghé ngang nhà để cất
hành lý, chàng tức tốc tìm đến nhà nàng. Ngôi nhà không có ai, im ắng một
cách đáng sợ. Bước thẳng ra nhà sau, chàng bắt gặp mẹ nàng đang lúi cúi
bên bếp lửa. Chàng lập tức cất giọng sốt ruột hỏi bà:
- Dạ thưa
bác, Trang có nhà không ạ?
Người đàn bà tuổi trung
niên với ánh mắt thật buồn và nhiều nếp hằn nơi khóe mắt, ngước mặt lên, ngạc
nhiên và mừng rỡ:
- Ủa, Quốc đó hả
con? Con về hồi nào vậy con?
Chàng trả lời, nói một
hơi với vẻ sốt ruột không che giấu được:
- Dạ con mới vừa
về tới thôi ạ. Vừa ghé nhà để cất va-li xong, con vội qua thăm hai bác và
Trang liền đây. Con nóng lòng quá, không biết có chuyện gì mà cả năm qua
con không nhận được tin tức gì của Trang cả.
Nghe chàng nói, bà lấy
khăn giụi mắt rồi chậm rãi nói với chàng bằng một giọng gần như khóc, đôi mắt
bà đỏ hoe:
- Cũng ... có ...
chuyện .. con à!
Giọng chàng ngỡ ngàng:
- Chuyện gì vậy
bác? Mà sao bác lại khóc?
Ngập ngừng trong giấy
lát, bà trả lời với giọng nức nở:
- Bác trai ...
chết rồi con à. Còn con Trang thì ... lấy chồng và qua Pháp rồi, con ơi.
Chàng tưởng chừng như
vừa có một tiếng sét nổ ngay bên tai. Há hốc mồm, chàng buột miệng hỏi
bà, giọng run rẩy:
- Bác trai sao lại chết? Còn
Trang ... sao ... lại ... lấy chồng, hở bác?
Sau một lúc cố lấy lại
bình tĩnh, bà chậm rãi kể:
- Chuyện là vầy,
con ạ. Năm ngoái, bác trai bệnh nặng quá mà nhà lại không có đủ tiền để chữa
trị cho ổng. Thằng Vỹ vốn là bạn học hồi nhỏ của con Trang, là Việt Kiều ở Pháp
về. Nó lo lắng cho ổng từng chút một, chi trả hết mọi chi phí trị bệnh cho
ổng. Cám nghĩa của nó quá, nên khi thằng đó hỏi cưới con Trang, ổng không
nỡ từ chối. Con Trang đâu có chịu, nó khóc hết nước mắt. Nhưng sợ
làm ổng buồn ảnh hưởng đến sức khỏe, nên rốt cuộc nó cũng gật đầu để ba nó khỏi
phải khó xử. Nó đành hy sinh thân nó như vậy mà rồi ổng cũng có sống được
lâu đâu.
Bà đã dứt lời mà chàng
vẫn ngồi yên bất động, không có một phản ứng nào cả, tưởng chừng như chàng đã
hóa đá. Thời gian chết cứ trôi qua một cách lặng lẽ như thế khá lâu giữa hai
người. Cuối cùng, bà lên tiếng đánh tan sự im lặng nặng nề:
- Bác có địa chỉ
của nó ở Pháp đây, để bác lấy cho con.
5. Anh bồi
bàn người Pháp quay trở lại, một tay cầm chai rượu vang, còn tay kia cầm hai
cái cốc thủy tinh trông thật xinh. Nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, anh nhìn chàng
với thoáng ngạc nhiên, rồi cất giọng hỏi:
- Who are you
talking to, sir? (Ngài đang nói chuyện với ai thế, thưa ngài?)
Câu hỏi bất ngờ của anh
bồi bàn làm chàng giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt thất thần của chàng chậm
rãi lướt qua khoảng không gian phía trước mặt. Không! Ở chiếc ghế trước
mặt chàng không ai ngồi cả. Đêm Giáng Sinh này nàng không ngồi đó
nữa. Không có ai ngồi đó cả. Hóa ra đó chỉ là một ảo ảnh! Ý nghĩ ấy
làm lòng chàng se sắt lại. Chàng đã vượt qua một quãng đường dài hơn tám
giờ bay với biết bao hăm hở và dự định, để rồi giờ đây ngồi cô liêu một mình
như thế này. Có một chút ngấn nước vừa trào dâng nơi khóe mắt chàng, lấp
lánh phản chiếu ánh nến được thắp trên bàn ăn. Sau khi nhấp chút rượu vang
đỏ lên trên bờ môi lạnh khô khốc, chàng chợt sực nhớ đến bức thư đã nhét vội
vào trong túi áo. Chậm rãi đưa tay vào túi để lấy nó ra, chàng nhẹ nhàng
mở phong thư đã trở nên nhàu nát, có cảm giác như mình đang vừa chạm vào cửa
miệng của một niềm đau. Dưới ánh nến leo loét chập chờn, những dòng chữ
thân quen hiện ra trước mắt chàng co ro, run rẩy như đang giá buốt vì ngọn gió
đông:
Anh yêu của em!
Một lần nữa em lại phụ
anh rồi. Thế là, em đã hai lần phụ rẫy tình anh. Em đáng tội chết
quá, phải không anh? Hãy tha thứ cho em, nghe anh. Em ngàn lần xin anh đấy. Người
sắp chết chắc cũng có quyền vòi vĩnh chút ít cuối đời mà, phải vậy không anh?
Đã mười năm trời trôi
qua, kể từ sau ngày anh qua Pháp tìm gặp lại em. Cũng đã gần chục lần em
hứa với anh rằng rồi em sẽ ly dị với Vỹ để trở về với anh, nhưng rồi cho đến
giờ này em vẫn chưa bao giờ thực hiện được lời hứa đó. Em tệ quá! Thế mà, anh vẫn âm thầm và lặng lẽ chờ đợi
em. Anh đau đớn mỗi lần em nói với anh là em chưa thể ly dị được với Vỹ,
nhưng anh chưa một lần hỏi em tại sao, cũng chưa một lần thúc giục em phải làm điều
đó.
Cứ mỗi mùa Giáng Sinh,
anh lại đáp máy bay từ Mỹ sang Paris chỉ để gặp lại em, để ôn lại tình sử của
chúng mình. Rồi anh lại lặng lẽ quay về để làm việc và chờ đợi cho đến mùa
Giáng Sinh năm sau. Cứ mỗi lần tiễn đưa anh ra phi trường, nhìn dáng anh
hao gầy khuất dần sau cánh cổng, lòng em
đau như cắt. Đã bao lần em suýt buột miệng kể anh nghe sự thật, nhưng rồi
lại cố kìm mình lại và tiếp tục câm nín. Em không muốn anh lo lắng quá
nhiều cho em. Em muốn anh nghĩ rằng ít ra em cũng đang có một đời sống tốt
đẹp.
Quốc ơi! Em yêu
anh. Em đã yêu, đang yêu và sẽ yêu anh hết một kiếp này. Em đã và sẽ
chẳng thể yêu ai khác ngoài anh trong cuộc đời này. Em chưa một lần quên
những gì chúng ta đã hẹn ước cùng nhau vào đêm tiễn biệt anh sang Mỹ du
học. Nhưng định mệnh dường như đã quá khắc nghiệt với em. Định mệnh
bắt em làm kẻ tình phụ, bỏ lại mình anh bên dòng sông dĩ vãng mà sang ngang, mà
tìm đến một bến bờ khác lạ xa. Ngày vu qui, Quốc ơi, nước mắt em chảy
theo từng bước chân em đi. Nước mắt em đã rơi trong suốt chuyến bay dài từ
Việt Nam sang Pháp, chuyến bay đưa em về một phương trời xứ lạ không có anh.
Có một sự thật em cần
cho anh biết bây giờ là lý do em đã không thể ly dị với Vỹ là vì ngay sau khi
em vào được quốc tịch Pháp và dự định sẽ ly dị với Vỹ thì cũng chính là lúc Vỹ
bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng và trở nên bán thân bất toại. Quốc
ơi, em không thể bỏ Vỹ trong hoàn cảnh đó. Em đã là một người tình bội bạc
với anh. Em không thể là một người vợ bất nghĩa với Vỹ. Dẫu rằng em
chưa hề yêu Vỹ và Vỹ cũng biết và chấp nhận điều đó, nhưng em thực lòng không
thể bỏ Vỹ trong một hoàn cảnh như thế.
Vỹ đã không thể đi đứng
và làm được việc gì cả trong suốt tám năm qua. Tám năm qua em lúc nào cũng
phải cận kề để lo lắng và chăm sóc cho Vỹ. Em thậm chí không thể đi làm vì
Vỹ lúc nào cũng cần em. Em phải nhận việc về nhà làm và lương thu nhập
cũng không được bao nhiêu. Tám năm qua em thực sự sống trong khó khăn
chồng chất. Việc chăm sóc Vỹ ngày đêm cùng với công việc làm cực nhọc đã
ngốn hết mọi sức lực của em. Cứ mỗi lần gặp, anh lại ứa nước mắt khi nhìn
thấy em tiều tụy quá. Em thấy thương anh lắm, Quốc ơi! Nhưng hãy
hiểu và thông cảm cho em. Với anh, em đã là một người tình bội bạc, thì
thôi, còn chút lòng tự trọng, anh cho phép em gìn giữ nó, nghe anh. Em
biết là nếu em nói ra sự thật với anh thì thế nào anh cũng buộc em phải nhận sự
cấp dưỡng của anh. Em không thể nhận được, Quốc ơi! Em thực lòng
không thể.
Cách đây sáu tháng, Vỹ
đã trút hơi thở cuối cùng trên tay em sau những tháng ngày sống đời gần như
thực vật. Đó cũng chính là lúc căn bệnh lao phổi vì quá lao lực của em đi
vào giai đoạn cuối. Em thực sự đã cố gắng. Em cố gắng sống cho đến
hết mùa Giáng Sinh này để gặp anh một lần cuối, để nói với anh lời tạ tình sau
cuối, tha thiết nhất của lòng em. Nhưng định mệnh một lần nữa lại quá
nghiệt ngã đối với em. Chỉ còn một vài ngày nữa thôi mà cũng không cho em
được toại nguyện mộng ước cuối đời.
Thôi nhé anh! Có
thương em, hãy nhận nơi đây lời tạ tình của em nhé anh - lời tạ tình buồn cho
một cuộc tình nhiều ngang trái, vào đêm Giáng Sinh cuối của đời em.
Mãi yêu anh,
Trang
6. Ngọn nến đã tàn
tự bao giờ mà chàng cũng chẳng hề hay biết. Anh bồi bàn đã đến để thay một
ngọn nến khác. Anh ta làm điều đó một cách rón rén và khẽ khàng như sợ làm
kinh động chàng. Có lẽ cái vẻ mặt khác thường của chàng, cùng với việc các
đĩa thức ăn vẫn còn vẹn nguyên và trở nên nguội lạnh, đã phần nào giúp anh ta
hiểu là chàng đang trải qua một điều gì đó ghê gớm lắm, một điều gì đó có liên
quan đến người phụ nữ vắng mặt hôm nay và nhất thiết là có liên quan đến bức
thư vừa bị một ngọn gió đông thổi bay xuống sàn nhà. Lại rón rén và khẽ
khàng, anh ta đến nhặt nó lên và đặt nó trở lên trên bàn trước mặt chàng. Nhưng
dường như chàng chẳng hề chú ý đến điều đó. Dường như đối với chàng hiện
giờ, anh ta không còn hiện hữu nữa, chẳng còn gì hiện hữu nữa.
Đặt tiền thanh toán trên
bàn với một thái độ hờ hững nhất mà một con người có thể có được, chàng bước
vội ra khỏi nhà hàng, đi vào trong màn đêm lạnh. Đêm đã về khuya và trời
bắt đầu đổ tuyết. Đây là lần đầu tiên, trong mười năm chàng sang Paris này, trời lại đổ
tuyết vào đêm Giáng Sinh. Đường phố vắng hơn mọi năm nhiều có lẽ vì trời
lạnh quá. Chung quanh có ít nhiều xe hơi, nhưng người đi bộ như chàng thì
hầu như không có. Có lẽ không có ai lại có một lý do gì đó để lội bộ giữa
các con đường phố thơ mộng của Paris vào một đêm lạnh lẽo và tuyết đang đổ như
thế này. Hay là quay trở về khách sạn? Ý nghĩ ấy vừa chợt thoáng qua đầu,
chàng đã vội gạt phăng ngay. Không! Chàng không thể. Nếu giam
mình trong khoảng không gian bức bối của bốn bức tường khách sạn trong trạng
thái như thế này chắc chàng điên mất, chàng không thể nào chịu đựng nổi
đâu.
Đi. Chàng phải
đi. Đi đâu cũng được, miễn là phải đi. Đi để trốn chạy tiếng thét gào
đau đớn đang trỗi dậy trong lòng chàng. Đi để giá băng ngoài trời làm đông
cứng lại nỗi cô đơn đang giãy dụa trong lòng chàng, làm chàng nhức nhối. Đi
để bão tuyết đang rơi phủ lấp bớt đi nỗi nhớ đang cồn cào trong lòng
chàng - nỗi nhớ như một con bạch tuộc mà mỗi vòi của nó khi uốn cong, xiết chặt
trái tim chàng với một cơn đau khôn tả.
Chàng cứ mải miết đi như
th̉ế, cúi mặt lầm lũi qua những phố buồn của Paris. Bao khoảnh khắc trôi qua rồi,
chàng cũng không còn nhớ nữa. Chàng không còn ý niệm về không gian và thời
gian. Tuyết ngày càng đổ xuống nhiều hơn... Chợt đâu đây có tiếng
chuông nhà thờ đổ. Hóa ra, thói quen đã đưa chàng đến nhà thờ Đức Bà ở khu
vực Notre Dame. Đám đông hiện ra trước mặt chàng huyên náo quá làm chàng như
bừng tỉnh lại. Ánh sáng chói lòa tỏa ra từ những ngọn đèn cao áp, xung
quanh ngôi nhà thờ lớn sừng sững, đập mạnh vào thị giác chàng làm chàng cảm
thấy dường như mình vừa trải qua một cơn mê.
Chàng vuốt mặt thật mạnh
như muốn rũ bỏ ký ức kinh hoàng trong những phút giây vừa
qua. Không! Đã không có gì xảy ra cả. Vì một lý do nào đó nàng
chỉ đến muộn thôi. Chàng sẽ bước vào ngôi nhà thờ chánh tòa và ở đó, chàng
sẽ lại được nhìn thấy nàng đang quì gối cầu nguyện ở một góc giáo đường và đang
chờ đợi chàng.
Tiếng chuông nhà thờ báo
hiệu thời khắc Chúa giáng sinh đang điểm.
22/12/2012
Jeffrey Thai
Đọc truyện để được thấy cuộc đời còn nhiều nỗi đau và nghịch cảnh. Tạ ơn Chúa vì Người đã cho chúng ta có được niềm cảm thông, chia sẻ với mọi nỗi niềm nhân gian.
Trả lờiXóa