Bộc bạch
Rất có thể, bên sóng đời nghiệt ngã
Ta cố tình giẫm đạp bước lên nhau
Cứ chen lấn, bẻ chồi non, cây lá
Tìm lộc ở đâu? Rối rắm, rũ nhàu
Sao cứ mãi nhìn đời, đầy gai góc
Kìa trời xanh, bình thản ở trên đầu
Nắng chói lung sâu, mưa trôi đèo dốc
Gian khổ qua rồi, đâu cuộc bể dâu?
Gặp lại nhau, bên góc đời chật hẹp
Mảnh vườn xưa, lời xin lỗi muộn màng
Cánh cổng vắng, mở toang, sao khép nép?
Bóng mờ xa, niềm ray rứt miên man
Dẫu đã biết, phận đời xuôi từ đó
Như cơn dông nước cạn, chảy trôi chiều
Khao khát sống, bên trời êm lặng gió
Mơ mộng ngày xưa, xuôi ngược quạnh hiu...
Vẫn con sóng ru ta thời thơ dại
Như thủy triều duềnh ngược bến sông xa
Trôi ký ức, sao trôi hoài, trôi mãi
Vỡ vụn, âm thầm dấu chỉ mình ta
Điều ân hận đẩy đưa theo ngày tháng
Lắng tuổi đời, sao cứ cộng mang sang?
Nghe sâu lắng, những lối mòn dĩ vãng
Sao ăn năn, bao giờ cũng muộn màng?
Có tiếc gì đâu
Biết có sống trăm năm đâu
Mà tiếc
Sao?
Chỉ trao người
Một nửa nụ hôn
Bờ cỏ giập
Bãi sông
Ngời ánh biếc
Nối
Bi hoang
Như sóng đổ
Dập dồn ...
Hội Làng
Bếp lửa tế thần
Rút gọn
Thành nén nhang
Tỏa khói
Mang lời khấn cầu
Bay
Lên cõi linh thiêng
Em rút gọn
Tình yêu
Vào dấu chân
Đứng đợi
Trong cõi bụi trần
Cháy xém một chàng trai
L.T.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét