Nhớ lại, cũng vào những ngày cuối thu cách đây một năm, khi giọt mưa
thu vừa buông xuống những hàng cây sữa trên đường Nguyễn Du. Đầu tháng
Mười gió đã hiu hiu lạnh, tôi lang thang thơ thẩn trên đường Thanh Niên,
ngắm hồ Tây thơ mộng. Mặt hồ yên bình,thanh lắng, hoàng hôn bắt đầu
buông xuống, phía bên kia hồ Tây ba ngọn núi Ba Vì đỉnh cao đỉnh thấp,
nhấp nhô trong đám mây bạc, bồng bềnh trông như nàng tiên nữ tóc trắng như
tuyết đang bay bay về phía cuối trời. Bỗng chuông điện thoại trong túi tôi reo
lên, rút điện thoại ra đặt vội lên tai. Một tiếng con gái trong trẻo đầu bên kia
cất lên: “A lô! Em giới thiệu cho anh một người bạn gái là cô giáo, có thể tri
âm tri kỷ với anh đấy… Nếu khi nào thành công phải làm lễ ra mắt nhé!...”
Qua “bà mối” là em gái tôi, tôi biết được điện thoại của cô giáo và địa
chỉ nhà em ở phố Đội Cấn cách nhà tôi chừng ba cây số. Hình như giác quan
thứ tám chứ không phải thứ sáu của tôi chợt báo cho tôi thấy hình ảnh một cô
giáo mảnh mai, nhí nhảnh, yêu trẻ và con người này cũng đang trong tâm
trạng thất vọng về tình yêu. Hai nửa cô đơn gặp nhau tại đây rồi, biết đâu
cũng là số phận. Con người ta ai mà không có số phận, vượt được qua số phận
đã được ông trời định trước, đã an bài làm sao thoát xác được. Lần này nhận
được “bà mối” mát tay, tôi thấy tâm hồn mình dường như khác xa các lần
trước, trong lòng xôn xao lạ thường. Tôi thầm nghi: “Có lẽ lần này tôi gặp
được ý trung nhân và một nửa này đã do ông trời sắp đặt”. Tôi quyết định
ngay chiều tối nay sẽ đến nhà em. Tôi bấm máy, bên đầu dây tiếng phụ nữ,
trong và tròn cất lên. Hình như em đã được “bà mối” giới thiệu trước về tôi,
nên khi nhận điện thoại em nhận lời tiếp tôi tại nhà ngay. Nhà em nằm sâu
hun hút hết ngõ lại đến ngách, vậy mà chẳng hiểu thế nào tôi tìm được đến tận
nhà em chỉ qua một lần hỏi thăm. Linh tính báo cho tôi thấy, hình như mình
có duyên với em rồi.
Ra mở cửa là một cô giáo thanh mảnh, tầm thước, đôi mắt hơi to nép
trong đôi kính cận màu xanh lơ trông rất trí thức. Em cười và mời tôi vào nhà.
Ngôi nhà của em mới xây khá đẹp, mùi sơn vôi còn thơm hắc, tuy chỉ có
khoảng ba mươi mét vuông sàn, nhưng ngăn nắp gọn gàng, trang trí thật đơn
giản, nhưng hài hòa. Tôi chợt nhận ra em đúng là cô giáo như mẹ hiền rồi.
Lần đầu gặp em mà tôi cứ tưởng mình đã gặp em ở đâu và trái tim tôi cứ đập
thình thịch. Chẳng biết trái tim em lúc này thế nào nhưng tôi phát hiện ra đôi
má của em cũng ửng hồng dần tôn thêm vẻ đẹp cho nước da mịn màng, em
càng trở nên kiêu sa và quyến rũ. Tôi muốn ôm ngay lấy em mà ghì, mà hôn.
Em đó, mái tóc thề chấm ngang vai, tỏa ra mùi nước hương gội đầu làm xôn
xao lòng tôi. Chưa lần nào tôi lại bị “điện giật” như lần này. Có phải đây là
“tình yêu sét đánh” mà từ xưa các cụ đã nói? Tình yêu ai có thể bắt tội được
nó, áp đặt được nó, chứ còn giữa tôi và em một luồng “sét” đã ập đến trái tim
từ lúc gặp em thế mới kỳ lạ. Tôi và em chỉ qua vài câu chuyện thôi,vậy mà tất
cả đều tâm đầu ý hợp thế mới kỳ lạ. Từ hôm ấy, ngày tôi trao đổi với em qua
tin nhắn, vào phây… Những hình ảnh, tin nhắn hiển hiện tình yêu đã kết nối
chặt chẽ. Chỉ cần xa em mấy hôm trên mạng là tôi nhớ cồn cào. Lại một chiều
thu, trời mua lâm thâm tôi đến nhà em. Hôm nay em đón rất tự tin như hai
đứa đã quen nhau lâu rồi. Tôi rủ em ra quán cà phê đầu phố. Em ngồi bên tôi,
tách cà phê thơm phức tỏa lan. Tôi ngồi sát bên em hơn, em không phản đối,
bên tôi là cô giáo tuổi đã ngoài ngũ tuần, song trông chỉ ngoài tứ tuần. Em
nhìn tôi trong đôi mắt to và sáng, nụ cười luôn thường trực trên môi:
- Mới quen nhau mà em thấy yêu anh rồi đấy.
- Ôi! Anh cũng thế- tôi nói trong hổn hển
- Nhưng anh ơi! Hãy từ từ để hai đứa hiểu nhau hơn. Anh đã biết gì về em đâu,
cuộc đời của em khổ lắm. Em chẳng muốn nói ra đâu…
- Em nói cho anh nghe đi… cuộc đời em có là bể khổ thì anh sắn sàng là chiếc
thuyền buồm dương cánh vượt qua bão táp đưa em đến bến bờ hạnh phúc…
Em nhìn tôi đôi mắt say đắm hơn, em dựa đầu vào vai tôi:
- Có thế thật không anh? Em thở dài
Tôi vuốt nhẹ mái tóc em:
- Không được thở dải cô giáo ạ! Cô giáo đứng trước học trò mà thế thì làm sao
trò yêu được.
Tách cà phê của tôi đã cạn, em định chia tách cà phê của em sang, tôi
nhanh tay cầm luôn chiếc tách cà phê của em rồi nhanh chóng đặt lên môi
nhấm nháp. Em cười:
- Anh khôn lắm! Em biết rồi… ôi, anh rất thông minh, anh đưa môi vào tách cà
phê tức là thể hiện đã được hôn người ta đấy phải không?
“Người ta”… ôi! Hai từ nũng nịu quá, trẻ trung đến nao lòng, như rót vào trái
tim tôi một giọt yêu cuối thu đang cô quạnh giữa heo may. Chia tay trong lưu
luyến và nhớ nhung. Đếm ấy, tôi thao thức mãi không tài nào ngủ được. Ông
trời xui khiến thế nào mà đến lúc này tuổi xấp xỉ lục tuần tôi mới được gặp
em. Muộn màng, nhưng sao tình yêu lại bùng lên mãnh liệt như tuổi còn
xuân? Coi thể ngọn lửa lòng bị tắt quá lâu, có thể trái tim bị băng giá chai
lì nay được thắp lên ngọn lửa tình yêu đằm say, cứ như trầu cay quện vào môi
thắm.
Thế rồi, một ngày sinh nhật tôi, em hẹn tôi đến nhà. Hai đứa gặp nhau
trong niềm hân hoan khó tả:
- Hôm nay sinh nhật anh, em chẳng có gì, chỉ có nụ hôn anh nhận không?
- Anh nhận chứ! Chỉ cầu mong sau nụ hôn là…
- Thôi đừng nói nữa, anh nói nữa là em sợ mất anh đấy!
Em đưa bó hoa lấy từ xe máy vào chìa ra trước mặt tôi:
- Tặng anh yêu!
Em pha cho tôi tách cà phê G7, mùi cà phê thơm ngọt. Nụ hôn đầu tiên
của em dành cho tôi quý giá vô vàn. Căn nhà trống vắng, chỉ có hai đứa bên
nhau, em để cho tôi ôm vào lòng như thế, như thế… Hạnh phúc vô biên của
hai đứa trào dâng. Tôi khắc ghi nó mãi mãi và đem nụ hôn này đi theo hết
cuộc đời.
Mùa thu nữa sắp qua đi, cái se lạnh đầu đông đã chớm vào thành phố,
cơn gió heo may thổi nhẹ trên mặt nước hồ Tây. Chúng tôi đi bên nhau, đôi
bàn tay nắm chặt lấy nhau như chẳng bao giờ muốn rời xa. Phía trước, mặt
nước hồ Tây bồng bềnh những con thiên nga, trên lưng có đôi trai gái đang
tâm tình vô tư, họ cười trong mênh mông hạnh phúc. Mặt nước hồ sóng
sánh, kéo một vệt dài theo sau đuôi những con thiên nga, đan quyện vào nhau
thảnh hình mũi tên lao về phía trước. Em dựa đầu vào vai tôi thủ thỉ:
- Hôm nào hai đứa mình đi cưỡi thiên nga nhé!
M.N
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét