Cơn gió chiều thổi miên man
trên bờ sông dưới cơn nắng tắt muộn, đám lục bình chẳng buồn trôi, lững lờ,
dùng dằng, vùng vẫy những chiếc lá to bè ra khỏi bàn tay của gió.
Lâu lắm rồi, tôi không còn giữ thói quen chạy xe một mình ra khỏi
thành phố để lân la các triền đê ven sông. Nhưng những vòng xe xiêu vẹo chiều
nay vô tình đưa tôi về dòng sông kỉ niệm. Dòng sông một thời phủ đầy màu tím
của hoa lục bình. Từng mảng hoài niệm chảy về nhuốm đầy cả bầu trời trước mắt.
Lồng ngực trái như thắt lại, tôi nhớ đến anh, quay quắt, da diết, cồn cào.
Ngày ấy, tôi là một cô bé học sinh cấp ba hồn nhiên, trong trẻo.
Tôi rất thích hoa, đặc biệt là những loài hoa dại, những loài hoa cánh mỏng dịu
dàng. Còn anh - sinh viên năm thứ ba của khoa Kiến trúc trường Nghệ thuật Huế.
Cuộc sống nghèo khó nên anh rất chăm chỉ, suốt ngày bận rộn với việc học và làm
thêm để tự lo cho mình. Anh là người Đồng Nai, thuê trọ tại nhà chú tôi. Một
lần sang nhà chú thím, tôi lân la ra phía sau nhà, mê mải nhìn đám lục bình
trôi trên mặt hồ, không biết rằng có một người đứng nhìn tôi từ phía đằng sau
trong một căn phòng trọ.
Bất ngờ quay lưng lại, tôi
gặp anh, chàng sinh viên có nước da rám nắng và khuôn miệng rất duyên. Anh
ngượng ngùng quay đi trong chốc lát rồi bước đến lại gần.
- Em thích hoa này à?
- Dạ, hoa nào em cũng thích - Tôi vô tư trả lời.
- Tham thế, lục bình nhìn vậy mà cũng có người thích cơ đấy!
- ...
- ...
Đoạn tôi định chào thì thấy anh nhảy xuống chiếc thuyền con đậu
ngay gần bờ. Ngạc nhiên, tôi hỏi với theo:
- Anh xuống đó làm gì, có biết chèo thuyền không đó?
- Anh hái rau muống...
Tôi liền quay lưng trở vô
bởi nghĩ anh ấy sẽ ngại nếu tôi vẫn đứng nhìn. Sinh viên nam mấy khi nấu ăn,
đằng này lại còn đi hái rau muống. Đến lúc tôi loay loay chuẩn bị ra về thì anh
ở đằng sau vừa gọi vừa ngoắc ngoắc cái tay.
- Đến đây cho coi cái này - anh nói trống rỗng. Tôi theo sau mà không khỏi thắc
mắc chẳng hiểu anh định cho coi cái gì. Được một đoạn, anh bước nhanh vào phòng
rồi quay phắt ra:
- Tặng em nè, nhớ cắm vào lọ để được tươi lâu hơn nhé.
- Trời đất, đẹp quá - tôi thốt lên. Một bó lục bình to tướng còn
đẫm nước được sắp xếp rất trật tự và buộc bằng sợi dây vải. Tôi ngạc nhiên bởi
lục bình từ vẻ đơn sơ, yếu đuối giờ lại biến thành một bó hoa đẹp kiêu sa và lạ
lùng. Những cánh hoa mềm mại với những giọt nước óng ánh, chúm chụm vào nhau
khiến tôi thích thú. Đó là lần đầu tiên trong phòng tôi chiễm chệ chiếc bình
gốm được cắm bằng một loài hoa tưởng chừng chỉ khoe sắc trên mặt nước.
Khóm lục bình bên cửa sổ giúp căn phòng bé nhỏ của tôi trở nên
sáng hơn. Tôi chợt vui - niềm vui đến anh, người có khuôn mặt kiên nghị nhưng
giọng nói và cử chỉ thì rất từ tốn đã khiến cho cô học sinh cấp 3 như tôi bắt
đầu rung rinh thứ tình cảm đầu đời ban sơ.
Là loài hoa đặc biệt, lục bình khi cắm vào lọ chỉ giữ được độ tươi
chừng một đến tiếng rưỡi rồi sau đó rũ xuống héo queo dù tôi cố gắng tưới nước
nhiều đi nữa. Nhưng tôi chẳng lấy đó làm tiếc nuối khi suốt cả mùa hè năm ấy ngày
nào cũng được anh tặng một bó lục bình tươi tắn đem qua tận nhà.
Ngày qua ngày, anh vẫn luôn lặng lẽ quan tâm mà chẳng bao giờ nói
với tôi một lời nào về tình cảm của anh. Còn tôi, cứ ngỡ những rung cảm đầu đời
ấy sẽ bị chôn kín mãi.
Rồi những ngày cuối hạ cũng về, tôi chuẩn bị bước vào năm cuối cấp
còn anh vẫn tiếp tục chặng đường vừa học vừa làm. Chúng tôi ít gặp nhau hơn. Sự
lệch pha về giờ giấc khiến anh không thể trực tiếp tặng tôi những bó hoa tím
mỏng manh. Anh học gần nhà nên về sớm trước tôi. Khoảng thời gian tôi từ trường
về đủ cho anh hái một bó lục bình rồi sau đó đi làm thêm vào buổi chiều đến tối
khuya. Những ngày tôi về muộn, đám lục bình héo queo và rủ rục bên ngoài cửa
phòng, chẳng thể nào dùng được nữa nên đành tiếc nuối bỏ đi. Có khi, tôi cố
tình về nhà sớm thì chẳng có bó hoa nào. Thế là tôi chạy ngược sang phòng trọ
tìm anh nhưng bạn cùng xóm bảo anh đã đi làm. Tôi lủi thủi về, chẳng buồn vì
không có hoa nhưng thấy thương anh thật nhiều. Cuộc sống tự mưu sinh vất vả,
rảnh giờ nào anh đi làm giờ ấy. Không còn cả thời gian nấu ăn mà thay vào là
những bữa mì tôm nuốt vội. Vậy mà, thỉnh thoảng, ngày có ngày không, anh vẫn
hái lục bình dù tôi kiên quyết bảo anh dừng lại.
- Anh đừng hái lục bình nữa - tôi nói với anh vào một tối cùng
nhau lang thang khắp phố.
- Tại sao?
- Anh biết lý do mà.
- Ngốc ạ, không có gì đâu,
việc đó đơn giản mà, với lại em thích là được rồi.
- Nhưng mà... nhưng mà... Anh mất công hái thì nó cũng chỉ sống được một khoảng
thời gian rất ngắn, em không thích cắm nữa, nó mau tàn lắm - tôi nói dối để
thuyết phục anh.
- Không sao đâu, anh thấy vui, anh sẽ hái lục bình đến chừng nào
hết mùa - Sự dứt khoát của anh khiến tôi đầu hàng. Thẳm sâu trong tim, tôi thấy
hạnh phúc và trào dâng một niềm yêu thương.
Một ngày, sang tìm anh, vòng ra phía sau, nhận ra chẳng còn bông
lục bình nào. Vậy mà mới hôm qua, phòng tôi vẫn phảng phất hương thơm dịu nhẹ
của nó. Tôi viết mảnh giấy nhét vào vết nứt cánh cửa phòng, cánh cửa đã lâu
không mở ra đã bám đầy bụi bặm. Tối, anh về sớm, qua tìm tôi và rủ tôi cùng đi
dạo ra khỏi thành phố. Gió từ bờ sông thổi lên lành lạnh, tôi và anh ngượng
nghịu bước bộ bên nhau mà không ai dám mở lời. Bởi dù quen nhau đã khá lâu
nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi gần gũi nhau như thế.
Sự yên tĩnh làm không gian
như đặc quánh lại, cả hai dường như có chung cảm nhận về sự ngượng ngùng này
nên đều phá vỡ nó bằng hai câu nói giống nhau cùng một lúc. Trong khi tôi xấu
hổ thì anh lại quay sang cười rất đỗi bình thường.
- Em nói trước đi, chẳng phải em bảo có điều quan trọng muốn hỏi anh?
- Nhường anh nói trước - tôi nói trong khi mặt vẫn cúi gằm xuống đất, tưởng
chừng như nếu ngẩng lên, màn đêm vẫn không thể che dấu đôi má đang đỏ lên vì
ngượng.
- Không, anh nhường em mà - anh nói chậm, dứt khoát và không quên xoa bàn tay
lên đầu tôi. Một cử chỉ mà cho đến bây giờ mỗi khi nhớ về anh tôi không thể nào
quên được.
- Phía sau phòng anh không
còn lục bình nữa, lâu nay anh hái ở đâu?
- Điều đó quan trọng với em à? Cũng chỉ là lục bình mà em thích thôi mà.
- Sao lại không? Trả lời em đi.
- Ở bờ hồ cạnh trường anh, hoặc bất kể nơi nào anh gặp... có khi
là một nơi rất xa, tụi bạn anh chọc hoài nhưng anh mặc kệ - anh trả lời với vẻ
mặt chẳng có gì thay đổi còn tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Bao lâu rồi vậy anh? - Tôi cố gắng hỏi tiếp.
- Ngốc à, em không biết lục bình đã hết mùa gần cả tháng rồi sao?
Phía sau phòng trọ anh đã hết từ rất lâu rồi.
- ...
Tôi im lặng, chẳng thể cất lên lời nào. Phải, tôi thật sự không
biết lục bình sau phòng trọ anh hết từ lâu, tôi đã rất ngốc nghếch, chẳng thể
suy đoán ra điều gì khi nhìn những bó hoa lục bình anh tặng ngày càng thưa dần
đi và nhỏ lại. Tôi từng nghĩ chỉ vì anh bận nên không có thời gian hái nhiều
hoa cho tôi. Vậy mà, sau giờ học, vào khoảng thời gian rảnh hiếm hoi anh lại
lặn lội hết nơi này đến nơi khác để tìm hái cho tôi những bó hoa lục bình chỉ
để tôi chưng trong phòng chừng một tiếng đồng hồ rồi đem vất đi. Những lúc thấy
tôi cắm hoa, mẹ tôi trêu: "Chẳng ai như con, lục bình ai đem cắm lọ chứ".
Còn anh thì sao? Chỉ vì tôi thích mà anh bỏ qua những chọc ghẹo của bạn bè,
không ngại lội bùn, nắng mưa... Anh làm điều ấy vì lẽ gì?
Không lẽ vì anh thích thấy tôi mỉm cười và mở to đôi mắt sáng lấp
lánh khi cầm bó lục bình trên tay mỗi khi anh tặng như lời anh nói? Anh ngốc
hay chính tôi mới là người ngốc khi vô tư đón nhận sự quan tâm của anh một cách
ngây thơ đến vô tâm mà chẳng hề biết rằng anh đã dành cho tôi một thứ tình cảm
rất lớn, thứ tình cảm lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi nghĩ.
Sự xúc động khiến tôi không thể tiếp tục bước, tôi quay người sang
anh, mắt ngân ngấn nước làm giọng nói lạc đi.
- A a a n n h ... a à!.. A a a a n h.
- Em sao vậy? Anh nói gì
khiến em buồn à? Anh xin lỗi nếu đã làm sai điều gì.
- Không, anh không làm gì sai cả. Nhưng... sao anh lại vì em đến thế?
Anh không trả lời mà bất chợt quay sang và kéo mạnh tôi vào người
anh. Đôi tay anh siết chặt tấm lưng tôi, áp khuôn mặt tôi vào ngực anh, nhanh,
mạnh và bất ngờ đến nỗi tôi không kịp hình dung chuyện gì đang xảy ra chung
quanh. Đến lúc định hình lại, tôi nghe rõ cả tiếng đập thình thịch trong lồng
ngực tôi, ngực anh, hơi thở anh phả vào tôi dồn dập, ấm áp. Gió sông vẫn thổi
rất mạnh, nhưng sao tôi chẳng còn thấy lạnh nữa, tấm thân to bè và rắn rỏi
nhuộm đầy sương gió của anh đã ôm gọn tôi vào lòng... vững chãi và bình yên.
Rất lâu sau đó, anh vẫn không nói gì, buông nhẹ tôi ra, hai tay
anh bưng lấy khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc rối tung vì gió, hôn lên
đôi mắt đang nhoè đi vì đẫm nước, hôn lên đôi má đang nóng rang vì hồi hộp và
sau đó dừng lại rất lâu trên đôi môi đang run lên. Quay cuồng... vội vã... tôi
nhắm nghiền đôi mắt đắm chìm vào sự nồng nàn và ngọt lịm của nụ hôn đầu đời từ
anh. Mặc cho lệ đang rơi, mặt ngoài kia gió sông vẫn đang quẫy đạp.
***
- Em à, từ mai anh không hái lục bình cho em được nữa - anh nói
với giọng rất chậm pha chút buồn nhưng sau một nụ hôn dài cháy bỏng, tim tôi
vẫn còn đập rất mạnh nên chẳng thể nhận ra điều gì.
- Dạ, em không cần nữa đâu.
- ...
- Anh, nói gì đi chứ, sao cứ im lặng hoài.
- ...
- Anh, ôm em nhẹ thôi, làm
em đau đấy - tôi bắt đầu cảm nhận có điều gì không ổn đang xảy ra. Anh vẫn cứ
im lặng và siết tôi rất mạnh khiến tôi đau quá phải kêu lên.
- Anh xin lỗi. Em, để yên cho anh được ôm em trong chốc lát, anh sẽ ôm em...
nhẹ thôi...
- Giọng anh sao vậy? Có chuyện gì với anh sao? - tôi lo lắng
- ...
- Anh! Anh khóc à, sao vậy anh, nói em nghe xem nào - tôi gỡ nhẹ
anh ra, lo lắng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt buồn đến nao lòng. Nhón chân
lên, tôi kéo nhẹ đầu anh xuống để hôn vào đôi mắt như chực khóc của anh.
- Anh chuẩn bị về quê, có việc gấp em à.
- Khi nào anh đi? Bao lâu hả anh?
- Có lẽ trưa mai...
- Thế anh buồn vì điều gì? Em sẽ ngoan mà - tôi nghĩ anh sẽ buồn
khi xa tôi nên cố an ủi.
- Em ở lại giữ gìn sức khoẻ, phải tự lo cho bản thân mình, phải cố
gắng thi đỗ vào đại học.
- Anh lạ thật đấy, cứ như đi bộ đội không bằng...
- ...
- Mà anh vẫn chưa trả lời em. Anh đi bao lâu?
- ... vì không muốn xa em, anh mới buồn thế đấy, sẽ cố gắng về sớm
với em, ngốc ạ - anh cố tỏ vẻ bình tĩnh, trả lời khi đã ôm tôi vào lòng. Tôi
vội quên đi những lo lắng ban nãy để đắm mình vào anh, cảm nhận sự dịu ngọt của
tình yêu đầu đời qua làn môi nóng bỏng. Trong hơi thở nhè nhẹ, những tiếng yêu
được anh thốt ra khiến tôi lâng lâng hạnh phúc, say đắm, ngọt ngào.
Sáng hôm sau, lúc tôi vội vàng chạy sang tìm anh thì một lá thư
rơi ra từ khe cửa. Là thư của anh. Linh cảm có điều gì chẳng lành, tay tôi run
run lần dở trang giấy. Những nét chữ quen thuộc nhảy múa trước mắt tôi. Anh đã
đi từ rất sớm, để mình tôi ở lại với bức thư đầy yêu thương, những yêu thương
thấm nhoè những giọt nước mắt.
Em bé bỏng của anh. Anh xin lỗi, thật lòng xin lỗi vì đã không nói
thật với em. Anh về quê lần này không biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại em.
Bố anh không còn sống được bao lâu nữa, bố gọi anh về. Anh đã làm thủ tục thôi
học, để trở về bên mẹ cùng những đứa em của anh. Anh rất buồn, rất tiếc vì phải
xa em, em bé bỏng. Anh thật lòng xin lỗi. Anh không muốn giấu em. Tối qua, anh
đã định nói với em. Nhưng... anh sợ, anh sợ em buồn, anh không muốn thấy em
khóc, anh sẽ đau. Làm sao anh nỡ....
Em, anh cũng sợ nói ra rồi, em sẽ đau, anh sẽ khó xa em. Em à, em
bé bỏng của anh. Anh xin lỗi vì anh không thể chăm sóc được em. Xa em, anh cũng
buồn và đau đớn lắm. Ngồi viết thư cho em, anh nhớ em đến cháy lòng. Anh ước gì
mình có đủ sức mạnh để anh có thể chạy ào đến bên em, ôm em vào lòng và hôn lên
mái tóc thơm mượt mà, hôn lên đôi mắt sáng long lanh, hôn lên khuôn miệng ngọt
ngào của em. Em à, em có thể giận anh nhưng... em đừng buồn. Anh chỉ mong em
hiểu một điều rằng: "ANH YÊU EM". Đừng khóc, hãy thật mạnh mẽ và cố
gắng đi đậu vào đại học. Đó là tất cả những gì anh mong em làm vì anh. Tạm biệt
em - người con gái anh yêu.
Từng chữ của bức thư qua đi, trái tim tôi càng đau nhói, có thứ gì
đó mắc nghẹn nơi cổ họng khiến tôi không thể thốt nên lời mà cứ nấc lên từng
tiếng một. Tôi không tin vào những gì vừa đọc, chạy lao sang phòng trọ tìm anh.
Cánh cửa có vết nứt bám đầy bụi với ổ khoá to bên ngoài đã cho tôi biết rằng
tất cả những gì anh nói là sự thật. Anh đi thật rồi, đúng thật rồi. Anh ra đi
ngay khi trái tim tôi vừa đập những nhịp mới lạ từ con tim tràn đầy một tình
yêu nồng cháy giành cho anh. Anh đã đi, bỏ lại mình tôi ôm nỗi nhớ và thương
anh da diết. Tại sao? Tại sao cuộc đời lại ngang trái với chúng tôi như thế?
Tại sao?
***
Hai tháng sau, khi nỗi buồn vẫn còn âm ỉ cháy, tôi nhận được thư
anh. Trong thư, anh báo rằng bố đã mất khi anh về nhà được hai tuần. Mẹ anh vì
đau buồn nên tinh thần cũng suy sụp dần, anh thay bố đảm nhận các công việc mà
bố đã làm. Anh nói rằng, anh vẫn khoẻ, anh nhớ tôi rất nhiều, nhiều đêm anh vẫn
thường mơ về tôi, giấc mơ có màu lục bình tím cùng nụ hồn đầu ấm ngọt.
Tôi lao vào học cùng những lời động viên qua thư của anh trong
suốt cả năm cuối cấp, học vì bản thân tôi, vì gia đình và cho cả lời hứa nếu
tôi đậu đại học anh sẽ ra thăm tôi. Năm ấy, tôi đậu vào Đại học Kinh tế Huế,
báo tin cho anh và vui mừng nghĩ rằng không lâu nữa tôi sẽ lại được gặp anh.
Nhưng cũng chính từ hôm tôi gởi thư đi cho đến hôm nay, sau hơn 5 năm xa cách,
tôi chẳng bao giờ nhận được một tin tức gì ở anh cả. Tôi đã chờ đợi, đau đớn,
mỏi mòn, tuyệt vọng trong một thời gian dài. Hai cuộc tình thời sinh viên đủ để
tôi nguôi ngoai nỗi nhớ về anh nhưng chẳng thể nào làm tôi quên được anh -
người con trai gắn với hình ảnh những bó đoá hoa lục bình.
***
Sáng nay, tôi sang nhà chú thím chơi. Chú tôi đi vắng nên chỉ có
hai thím cháu. Lúc đang ăn cơm trưa thím tôi bảo:
- Thằng Việt sắp đám cưới rồi, nó có báo cho cháu không?
- Dạ? Thím nói ai ạ? Việt
nào hả thím? - tôi luýnh quýnh hỏi lại vì ngỡ mình nghe nhầm.
- Thằng Việt mấy năm trước thuê phòng trọ nhà thím, nó hay hái lục bình cho
cháu mà cháu quên rồi sao? Nó mới điện ra tối qua, bảo ra Tết sẽ làm đám cưới.
Nghe đâu, vợ sắp cưới của nó là người Sài Gòn, thương nó từ hồi cấp 3.
- Dạ. Thế hả thím? Lâu rồi tụi cháu không có liên lạc gì - tôi cố gắng bình
tĩnh, mặt vẫn cúi gằm xuống chén cơm, nước mắt như chực rơi ra khỏi làn mi đang
nhoè nước.
- Thảo nè, có thật là cháu với nó không liên lạc gì không? Sao lâu
nay mỗi khi điện thoại ra cho thím nó bảo vẫn liên lạc với cháu bình thường. Nó
vẫn thường xuyên hỏi thăm về cháu và con nói với thím Tết này nó sẽ ra thăm hai
thím cháu mình nữa.
- Thím nói sao ạ? A a a nh... a a a nh... ấy vẫn liên lạc với thím
và hỏi thăm về cháu ư? - tôi đã không thể giấu nỗi sự ngạc nhiên khi nghe thím
nói rằng anh ấy vẫn luôn dõi theo bước chân tôi từ lúc biết tin tôi đậu đại
học. Thế mà, tại sao anh lại không liên lạc với tôi? Tại sao anh lại để tôi chờ
đợi một sự hồi âm trong nỗi nhớ thương vô vọng? Tôi không giữ được bình tĩnh và
kìm nén nước mắt được nữa.
Tôi lao vào ôm chầm lấy thím khóc nức nở và kể hết tất cả mọi
chuyện giữa tôi và anh cho thím nghe. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, những
tưởng thím tôi không hề biết gì về chuyện của tôi và anh, những tưởng thím cũng
như tôi, mất liên lạc với anh từ ngày ấy. Vậy mà, thím bảo thím đã biết tất cả,
thím còn biết cả việc anh thất hứa khi đã không về Huế thăm tôi lúc nghe tin
tôi đậu đại học. Nhưng tại sao thím không kể cho tôi nghe, tại sao thím lại
cùng anh giấu mọi thứ để mình tôi phải cố gắng bằng mọi cách quên anh trong vô
vọng? Tại sao chứ?
***
Cố gắng nuốt vội bữa cơm, dọn dẹp xong thím bảo tôi vào phòng,
thím sẽ nói hết tất cả những gì thím biết về anh để tôi rõ. Thím bảo, tôi nên
biết những gì anh đã làm sẽ tốt hơn cho tôi và anh. Thím kể, trong một lần lên
rừng đốn củi, ba anh bị cây ngã đè. Mẹ anh trong lúc đang tưới rau ở nhà nghe
tin dữ thì đâm đổ bệnh. Cũng may trong thời gian khó khăn ấy, có cô Hạnh -
người âm thầm yêu thương anh từ thời còn học chung cấp 3 với anh đã tận tình
chăm sóc mẹ cùng các em anh rất chu đáo. Nhờ Hạnh mà mẹ anh vượt qua được nỗi
buồn, giúp các em anh tiếp tục ăn học. Biết rõ tình cảm Hạnh dành cho anh nên
bà cũng đã coi Hạnh như dâu con trong nhà. Bà muốn anh cưới Hạnh để trả nợ ân
tình nhưng anh một mực từ chối bởi lòng anh vẫn luôn hướng về tôi, anh không
muốn làm khổ người ta khi trái tim đã hướng về người con gái khác.
- Nhưng sao anh ấy chẳng bao giờ nói với cháu hả thím? Từ ngày
cháu biên thư báo tin đậu đại học, anh Việt đã không một lần hồi âm cho cháu?
Anh ấy làm vậy vì điều gì? - tôi cố gắng kìm nén xúc động và nói thật chậm để
không nấc lên thành tiếng.
- Cháu hãy bình tĩnh, nó làm vậy chỉ muốn tốt cho cháu. Nó bảo nó
không muốn làm cháu lo lắng và suy nghĩ, nó còn gánh nặng gia đình. Còn cháu,
cháu còn cả tương lai trước mắt, vào môi trường mới, biết đâu cháu sẽ tìm được
một người thích hợp với cháu hơn nó.
- ...
- Nó vẫn luôn theo dõi tin tức của cháu qua thím và những người
bạn ở Huế. Nghe tin cháu có người yêu nó rất mừng nhưng sau khi biết cháu tan
vỡ sau hai mối tình chóng vánh nó cũng buồn vô cùng, nó cũng rất hối hận vì để
cháu một mình nhưng nó không thể làm khác được, nó muốn cháu tự đứng lên. Đã
nhiều lần nó ra Huế, nhưng nó chỉ đi qua nhà nhìn cháu, đi đến dòng sông nơi
cháu và nó từng hẹn hò nhưng nó không đủ can đảm để gặp cháu. Nó sợ gặp cháu
rồi nó không thể rời xa lần nữa, nó vẫn còn mẹ và những đứa em, cháu à.
Nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm cả khuôn mặt tự lúc nào, những lời kể
của thím như những gọn gai đâm vào tim tôi đau buốt. Thương, giận đan xen lẫn
nhau, nỗi nhớ trong tôi về anh như nước trên nguồn chảy ào về. Tôi ước giá như
lúc đó mình có đủ sức mạnh để lao đi tìm anh. Có lẽ, tình yêu tôi giành cho anh
lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đã hơn 5 năm trôi qua, 5 năm không được một tin tức
gì về anh, những tưởng đã quên đi thế mà hôm nay những niềm yêu hôm nào sống
dậy mãnh liệt quá, xót xa, đau đớn quá.
- Thế còn cô gái tên Hạnh? Sao bây giờ anh Việt chịu cưới vậy
thím, anh có kể cho thím không? - tôi gạt nước mắt hỏi thím.
- Thật ra nó không có ý định cưới, nó đợi đến lúc lo xong cho mấy
đứa em cũng là lúc cháu tốt nghiệp đại học rồi đi làm... nó sẽ đi tìm cháu -
nếu cháu còn yêu thương nó. Còn nếu không, nó sẽ đợi đến lúc cháu có gia đình,
mới an tâm tính chuyện của nó sau. Nhưng...
- Thím nói đi, cháu vẫn đang nghe đây mà...
- Nó hay tin từ thằng Minh, cháu đã thi đỗ vào cao học, tiếp tục
học để hoàn thành cái bằng thạc sĩ, nó không muốn cản trở con đường cháu đang
đi. Vả lại, bệnh mẹ nó càng ngày càng nặng hơn, bà nhất quyết bảo nó cưới Hạnh
để bà có cháu nội làm niềm vui. Nó đồng ý cưới chỉ vì sợ bà tức giận rồi theo
bố nó. Nó bảo thím hứa đừng cho cháu biết nhưng thím đã không làm được. Thím
nghĩ, tự cháu sẽ có cách giải quyết để tốt cho cả hai đứa. Thím hy vọng, cháu
đừng quá buồn mà tội cho nó, nó sẽ trách giận thím nữa, cháu à, cháu có hiểu
những gì thím nói không?
Làm sao tôi có thể giận thím khi thím đã cho tôi biết tất cả về
anh, về những gì anh đã nghĩ cho tôi. Tôi đã trách anh, có lúc hận anh nhưng
không biết rằng ở miền Nam xa xôi kia, anh cũng chịu những nỗi buồn, mất mát,
dằn vặt, đau khổ... và cũng nhớ thương tôi vô bờ. Trách ai? Tôi, anh, thím hay
trách ông trời vì đã xe duyên cho chúng tôi nhưng lại để chúng tôi phải rời xa
nhau... Biết làm thế nào bây giờ?
Tôi chúc phúc cho anh và cô ấy? Nhưng nếu cưới cô ấy về, liệu thời
gian có xoá nhoà hình ảnh tôi trong mắt anh? Liệu hạnh phúc giữa cô ấy và anh
có trọn vẹn? Hay tôi bảo anh ấy đừng cưới ư? Rồi mẹ anh sẽ thế nào? Cô gái đã
chờ đợi anh gần 10 năm trời sẽ ra sao? Tôi vẫn yêu và sẵn sàng đến bên anh
nhưng liệu chúng tôi có hạnh phúc khi đã làm cho hai trái tim người phụ nữ đau
đớn?
Thật xót xa cho anh quá, anh đã hy sinh quá nhiều vì lo cho người
khác mà không hề nghĩ đến bản thân. Giá như tôi đã có thể ở bên anh nhiều hơn,
chia sẻ những gì anh gặp phải trong cuộc sống. Giá như tôi hiểu được phần nào
những khó khăn anh từng đa mang? Giá như... giá như...
***
Hoàng hôn đã buông mình xuống dòng sông, bầu trời vắt kiệt những
giọt nắng cuối ngày thả nhẹ lên đám lục bình xanh ngắt. Màu vàng nhạt của nắng
đung đưa dưới cơn gió lành lạnh. Một khóm lục bình yếu ớt bị đánh bật đi, lẻ
loi trôi trên mặt sông loang loáng ráng chiều.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét