Cha
quỳ gối ôm phù sa vào ngực
Đồng
đất quê mình sau mùa lũ lúa đã lên xanh
Cánh
đồng rừng rực hơi thở nồng nàn mùa gió chướng
Dòng
sông cuộn mình sau tiếng búng cá tôm
Vùng
đất đen thuở sơ khai của bà Sunyrit, chàng Đamsan rạch ngực mình biến tim
thành ánh sáng
Đất
nở cánh đồng, rừng sinh lập cõi, rầm rập bước chân khai hoang
Những
bước chân không biết mỏi, hồn nhiên nằm lại miền trời kể chuyện bác Ba Phi
Ăn
cộng rau đồng, uống nước sông, lúa trời bời bời tốt, tươi da thắm thịt
Câu
chuyện của cánh đồng gieo lời nguyền cho đước, tràm cắm rễ
Vầng
mặt trời vỡ nắng khoảng trời hồng, ngút ngàn xanh rừng biển
Không
ai ngày ấy, nợ ban mai một giấc mơ.
Đêm
run bần bật, tiếng sông thao thức bên bồi bên lở
Đất
từng tảng nứt toác lao rầm rập xuống sông
Cá
tôm giật mình khóc thét, dòng nước đen bốc mùi hoá chất từ khu công nghiệp
Giông
tố đổ trên cánh đồng phân cách những ô, rãnh, vuông, đầm
Cha
quỳ gối trên bờ, nước mắt mặn như đất, tôm đỏ đầu lao vào bờ tự vẫn
Rừng
thành than, những cột khói ngạo nghễ, ánh mắt trẻ con bối rối
Khắc
khoải cánh đồng đang hẹp dần, cánh diều bay không thẳng
Ngực
mẹ hứng gió Cửu Long Giang che đỡ cho bầy cây non đang bám rễ
Nhọc
nhằn tiếng thở vụ mùa gặt hái mồ hôi
Thân
dừa mồ côi đứng gục đầu rũ lá
Nghìn
năm đôi bàn tay gân guốc chai sần
Vục
nước dưới sông khoả lấp cây mạ không thành lúa
Hạt
lép bay trên trời, cánh đồng không ánh sáng
Tổ
tiên vùng đất đen, những linh hồn rạn đau như mặt ruộng mùa khô
Ban
mai sẵn chờ người trả nợ giấc mơ!
Gió
đắng thu hẹp cánh đồng
Vài
mươi năm nữa mùi rạ rơm có nồng hương đất?
Trẻ
con bay nhẩy sau mùa gặt?
Lễ hội Oóc om bóc trăng tràn
ngả nghiêng nhận lễ vật đồng bằng?
Ngực mẹ thơm hương cốm, gối
cha đẫm phù sa
Ban mai vá vết thương lan
tràn mặt đất
Cửu Long Giang quẫy ngọn sóng
chín rồng, ngực Đamsan ánh mặt trời không bao giờ tắt.
Mùa phù sa phồn thực, cỏ cây,
tôm cá lại di cư trú ngụ đất này!
Nguyễn Thị Việt Hà (Cà Mau)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét