Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người
cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo
nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày
như cỏ mùa xuân
Mỗi khi tôi thấy mình xơ xác
Tôi lại về đánh cắp
Dẫu một chút bóng đêm trên
đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt
nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng
cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế
Trái tim luôn xao động
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng
Hồ Tây
Vội vã trở về, vội vã ra đi
Chẳng kịp nhận ra từng con phố
Nhưng trong tôi vững bền đến
thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt
tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi
hơi ấm
Thầm thì lời của rêu phong
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới
ngàn năm
Những chiều thu hăm hở tôi đi
Hồn đánh võng với hơi giăng
thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Từ ngàn xưa đến tận hôm nay
Quán ngập lá và mắt em đen thế
Rượu không say, chỉ đủ để buồn
thôi!
Tôi vẫn về Hà Nội của tôi
Sau những ngày dài khô khốc
Để thẫn thờ uống từng vết nắng
mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng
trường sạm gió
Mỗi lần ra đi
Nặng nề như có chửa
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên
những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu
xanh!
T.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét