Gã đến khu
trọ vào cuối tuần trước. Cửa phòng lúc nào cũng đóng im ỉm. Gã ngồi lỳ trong
phòng, làm một việc nghe có vẻ mùi mẫn đó là viết lách. Nhưng đã gần một tuần
nay, những trang bản thảo của gã vẫn trống trơn. Đêm nào cũng vậy, gã chỉ viết
được vài ba chữ ra giấy rồi xé toạc, vo viên vứt vào góc. Gã cảm thấy bế tắc và
tức tối khi cảm xúc bị đứt mạch một cách phũ phàng bởi những âm thanh quỷ quái
làm phiền gã trong đêm. Tiếng vặn răng rắc của cánh cửa gỗ bị cong vênh, tiếng
giường cọt kẹt rên rỉ... và kinh khủng nhất là thứ âm thanh bệnh hoạn từ một
đôi nam nữ đang "yêu" nhau. Không thể chịu bị dày vò được nữa, gã
quyết định phải chấm dứt chuyện này bằng mọi giá.
Sáng sớm,
ngay khi thức dậy, gã liền sang gõ cửa phòng bên cạnh, nơi phát ra những âm
thanh quái quỷ ấy. Một ả gái quần áo xộc xệch, hở hang ra mở cửa, giọng nói còn
ngái ngủ:
- Có... có
việc gì đấy?
- Tôi đề
nghị cô hạn chế những tiếng động mà cô phát ra vào mỗi đêm. Thú vui của cô đang
làm phiền người khác đấy, nhất là với tôi.
- Thú vui
hả? Ờ, thú vui đó kiếm ra tiền đấy, nhờ thú vui đó tôi mới có cái ăn cái mặc
đấy. Anh là cái thằng dở hơi phòng bên cạnh phải không?
Những câu
nói chanh chua của ả như dội gáo nước lạnh vào mặt gã. Cơ mặt giần giật, gã mấm
môi không biết nói gì. Rõ ràng gã thiếu lý lẽ và chưa có kinh nghiệm để nói
chuyện với hạng người như ả. Gã cố nhịn, gã mà mất bình tĩnh trong lúc này thì
sẽ nhận lấy một thất bại ê chề. Để lấy lại ưu thế, gã liền đặt một câu hỏi với
một giọng lạnh tanh:
- Bao
nhiêu?
- Bao
nhiêu cái gì? Đồ dở hơi!
Chưa nghe
ả nói hết câu, cánh cửa đã đóng cái "rầm" trước mặt gã. Gã cười méo
xệch. Không chấp nhận thua cuộc, gã tiếp tục gõ cửa và chìa ra một xấp tiền khi
ả vừa mở cửa:
- Từng này
đủ chưa?
- Từng đó
không đủ mua thú vui của tôi đâu. Thú vui của tôi đắt lắm! - Ả cười mỉa.
Gã chợt
nhận ra trong câu nói của ả có sự tự ái. Câu nói đầu tiên của gã đã chạm vào
đúng cái sĩ diện vàng ngọc của ả. Nhưng vấn đề này gã xem phim ảnh cũng nhiều
rồi, đối với hạng người như ả, tiền không giải quyết được thì còn cách hữu dụng
nhất là trả nhiều tiền hơn nữa.
- Từng này
tiền thì sao? Tôi chỉ cần cô không quấy rầy tôi là được! - Gã móc ra thêm một
xấp tiền như ban đầu đưa cho ả.
Đúng là
hiệu nghiệm. Ả nhận tiền, ra vẻ còn ngạc nhiên với kẻ lập dị trước mặt. Ả chép
miệng:
- Số này
chỉ cho đêm nay thôi đấy nhé!
Gã đã
thắng. Giá của chiến thắng có vẻ hơi cao. Với số tiền đó, gã có thể thuê một
phòng ở khách sạn trong vài ngày. Nhưng nếu so sánh như thế thì gã đã không đến
cái khu trọ cũ nát này để làm gì. Đối với gã, tiền là một thứ phù phiếm, chán
ngắt, bằng sao được những tư tưởng lớn lao của gã, khi được tận hưởng một đêm
bình yên và rồi cảm xúc sẽ thăng hoa để viết được nhiều hơn về cuộc đời.
Đêm. Gã
gục đầu ngủ trên chiếc bàn gấp. Giấy tờ vứt bừa bãi khắp gian phòng, trang bản
thảo trên bàn vẫn chưa ghi được chữ nào cả. Trong khi đó cuộc đời như cuốn phim
quay chậm tời đi tời lại trong giấc mơ của gã.
Gã sinh ra
trong một gia đình giàu sụ, có một ông bố là chủ tập đoàn kinh tế lớn ở miền
Bắc. Nhưng gã chưa bao giờ vui hay tự hào về điều đó. Ngay từ khi mới sinh ra,
gã đã phải chịu sự dè bỉu của số phận. Một lão thầy bói - bạn của bố gã-
đã phán rằng: Gã là oan nghiệt từ kiếp trước của mẹ gã, sinh vào giờ tử,
ngày tử không chết yểu là phúc đức, nhưng cũng không sống được đến năm hai mươi
lăm tuổi. Trừ mẹ gã ra, ai cũng tin lời tiên đoán của lão thầy bói là sự thật.
Bởi gã suýt chết yểu khi mẹ gã phải mổ đẻ suốt hai giờ đồng hồ. Tệ hơn là gã
mang chứng suy tim từ nhỏ, bác sĩ bảo gã chẳng sống được bao lâu nữa.
Bố của gã
không còn hy vọng vào gã, đứa con trai bị trời nguyền rủa. Ông ta hắt hủi mẹ
con gã và đến với một người đàn bà khác có thể sinh hạ cho ông ta một đứa con
trai toàn mỹ để kế thừa sự nghiệp. Ông ta cho mẹ con gã một căn biệt thự và một
số tiền không nhỏ. "Với số tiền này, hai mẹ con cô sống cả đời không hết,
hãy cố sống mà hưởng thụ. Đừng bao giờ làm phiền tôi". Những lời ông ta
nói có khác nào lời của người dưng nước lã đâu. Mẹ gã cũng chính vì thế mà sinh
bệnh, rồi chết dần trong tuyệt vọng vì sự ghẻ lạnh của ông ta.
Nhiều lúc,
gã muốn cười mỉa mai cái sự đời là đến bây giờ gã vẫn còn sống. Ít ra là đến
giấc mơ này, khi gã hai tư tuổi, ngấp ngoái trong đau khổ, để đợi đến hai lăm
tuổi, để xem có chết như số mệnh hay không. Trong cái cuộc sống vô vị này, gã
thực sự cô độc. Gã chỉ còn có tiền, một thứ vô tri xấu xa, đáng khinh bỉ, đã
chà đạp lên cuộc đời mẹ con gã.
"Reng...
reng... reng" - tiếng chuông đồng hồ inh ỏi vang lên giữa đêm kéo gã ra
khỏi những cơn mộng mị. Tiếng chuông còn nhắc nhở gã đến giờ uống thuốc. Đối
với căn bệnh đáng nguyền rủa trong gã, quên uống thuốc đồng nghĩa với tự sát.
Uống thuốc là nghĩa vụ với số mệnh mà gã phải làm mỗi ngày. Sau khi uống thuốc
xong, gã sửa soạn giấy bút, cố nhớ lại những giấc mơ vừa nãy, ghi chép vài chữ
rồi ngồi suy tư đến khi trời sáng.
*
Bình minh,
theo thói quen, gã đứng ở giữa sân từ sớm để hứng trọn những tia nắng mai trong
trẻo, mát dịu đầu tiên của một ngày mới. Khu trọ này có một điểm mà gã rất
thích: đó là khoảng sân rộng mà gã đang đứng, gần gốc me già, quan trọng hơn là
thoáng đãng ở khoảng trời phía đông và tây, khoảng trời đẹp nhất lúc bình minh
và hoàng hôn. Gã mải say sưa thưởng thức vẻ tuyệt diệu của bình minh mà ả gái
nọ đứng bên cạnh lúc nào không biết. Ả nhìn gã chăm chăm như vật thể lạ:
- Bầu trời
có chỗ nào rách hay thủng mà nhìn ghê thế? - Ả vừa nói vừa cười tủm tỉm.
Gã không
buồn quay lại nhìn ả, dửng dưng nói:
- Bầu trời
xanh và đẹp! Cho dù tôi nói cả ngàn lý do về bầu trời cô cũng không hiểu.
- Ờ, đúng
rồi! Chỉ có kiểu người như anh mới hiểu nổi. - Ả cười nhạt.
- Cô có
thể cười tôi. Mục đích cô đến để lấy tiền hôm nay chứ gì? Lát nữa tôi đưa cho.
Còn bây giờ, xin lỗi, đừng làm phiền!
- Anh nghĩ
tôi đến để lấy tiền của anh hả? Được! Cứ ngắm bầu trời của anh đi. Đồ hâm.- Ả tức
giận bỏ về phòng.
Gã vẫn
đứng bất động nhìn bầu trời, những tia nắng lấp lánh sáng rực trong mắt gã.
Không riêng gì ả, chẳng ai có thể ngăn trở gã ôm trọn bầu trời trong tầm mắt.
Bởi bầu trời của ngày hôm nay có thể là bầu trời cuối cùng của đời gã.
*
Đêm cô
quạnh. Sự yên tĩnh như nguyện vọng của gã, đúng hơn là được gã mua bằng tiền.
Nghĩ lại, ả cũng là người sòng phẳng, nhận tiền và không làm phiền gã nữa. Đó
là đức tính mà gã cho là tốt ở những hạng người như ả. Suy cho cùng ả cũng
không đáng trách, thứ đáng trách ở đây là tiền. Gã đang cuộn tiền thành từng
xâu và lẩm bẩm chửi rủa nó. Đó là số tiền lãi gã mới đi rút ở ngân hàng về,
chẳng biết tiêu gì, cứ cuộn mãi rồi bỏ vào thùng mì ăn liền và gọi nó là
"Tiền ăn gì". Với số tiền lãi năm trước, gã đã mua hẳn một hiệu sách
cho bà vú trông coi, buôn bán thế nào không cần biết, tiện ở chỗ thỉnh thoảng
bảo bà vú gửi cho vài cuốn sách hay để đọc giết thời gian.
"Năm
nay mua gì nhỉ? Hay sẵn đây bỏ ra vài cục để ném vào bản mặt mê tiền của ả, để
tháng này khỏi quấy rầy mình?" - Gã đắc ý với sáng kiến vừa nghĩ ra. Nhưng
nụ cười hiếm hoi của gã vụt tắt ngay khi có tiếng chuông báo giờ uống thuốc. Gã
lắc đầu ngán ngẩm, ngả đầu trên bàn, lặng nhìn kim đồng hồ nhích từng giây một.
Gã ngủ lúc nào không biết.
Gã lại mơ...
Trong mơ,
gã hãy còn nhỏ, mặt xanh rờn, gầy gò như ma đói. Gã đang ngồi phục bên mẹ gã
trong bệnh viện. Mẹ gã vẫn nhìn về một khoảng trời xanh qua ô cửa sổ, ánh mắt
thăm thẳm như bầu trời, luôn nhìn về một hướng cho đến trước lúc lâm chung. Mẹ
gã hỏi: "Bố có đến không con?". Gã buồn thiu lắc đầu. Mẹ gã rơi giọt
nước mắt cuối cùng trước khi vĩnh biệt trần thế. Gã lay người mẹ, lay mãi mà mẹ
gã không tỉnh lại. Sợ hãi, gã khóc nấc lên rồi ngất luôn bên thi thể mẹ gã...
Gã chợt
tỉnh giấc vì trái tim tự nhiên buốt nhói. Gã nhìn đồng hồ, đã chậm ba tiếng
uống thuốc. Cơn đau ập đến dữ dội, cảm tưởng có một sức nặng khủng khiếp đang
đè lên ngực gã. Gã choáng váng đi tìm thuốc. Quá muộn rồi. Mắt gã tối sầm lại.
Gã lao về phía cửa chính một cách vô thức, trước khi đổ gục xuống như một cây
chuối bị người ta đốn ngã…
*
Gã vẫn
sống và đang nhìn bầu trời cao vời vợi qua ô cửa sổ bệnh viện. Bên cạnh gã,
người con gái mắt tròn như bi ve đang gọt táo. Ả vừa gọt táo vừa nói liên hồi:
- Anh
không có ai thân thích ư? Tiền viện phí tôi đóng hộ anh rồi, lo mà trả cho
tôi... Mà sao anh cứ nhìn mãi bầu trời thế... Bác sĩ bảo tăng liều thuốc duy
trì cho anh rồi đấy. Tốt nhất anh nằm luôn tại bệnh viện theo dõi một thời
gian. Bác sĩ nói ghép tim cũng có người sống thêm vài chục năm. Quan trọng là…
- Số mệnh!
- Gã cắt ngang lời của ả.
- Con
người có thể thay đổi số mệnh - Ả lẩm bẩm nhưng đủ cho gã nghe thấy.
Gã quay
lại, thấy ả đang trầm tư nhìn ra cửa sổ. Ả đang hoang mang về câu nói của chính
ả? Sự im lặng khiến không khí trong phòng như đang bị cô đặc lại. Gã lạnh lùng
đặt một câu hỏi để phá tan cái không khí ấy:
- Tôi nợ
cô tất cả bao nhiêu tiền?
- Đây là
giấy kê tiền viện phí, chi phí ăn uống, thuốc thang. Riêng tiền công chăm sóc
anh lần này tôi miễn!
- Cô chê
tiền? Tốt quá! Nhưng tôi không cần miễn. Cô cứ ghi hết vào đấy cho tôi.
- Tôi
không tốt! Nhưng tôi vẫn là một con người. Anh bỏ cái giọng coi thường đấy đi.
- Ả cau mày. - Tôi chưa bao giờ thấy một người nào gàn dở, coi tiền như cỏ rác
như anh.
Gã nhếch
mép cười. Đó là kiểu cười khi gã không thích nói về vấn đề nào đó nữa. Thế nên
câu chuyện được chuyển chủ đề bằng một câu hỏi chẳng liên quan:
- Cô tên
gì?
- Tên Làn.
- Vậy đi
thôi Làn!
- Đi đâu
hả?
- Về chỗ
trọ.- Gã nói và bước nhanh ra cửa, mặc cho ả lải nhải phía sau.
Lại một
lần nữa gã từ cõi chết trở về. Dường như cuộc đời muốn trêu ngươi gã. Đã rất
nhiều lần, khi nhìn ngắm bầu trời gã đã hỏi một câu như ả đã từng nói: con
người có thể thay đổi số mệnh.
*
Từ ngày
thân với gã, ả ít đi khách hẳn. Thay vào đó, ả thường quanh quẩn bên phòng gã.
Chiều chiều, người ta vẫn thấy ả hay sang phòng gã, ở trong đó một lúc lâu mới
về. Ả sang là để kể chuyện cho gã viết sách. Gã muốn khi gã chết đi sẽ để lại
dấu ấn gì đó cho đời, và viết sách là một sự lựa chọn không tồi cho cái lý tưởng
vĩ đại ấy. Có điều, không hiểu sao, gã bế tắc viết về cuộc đời gã nhưng lại cảm
thấy rất hứng thú khi viết về cuộc đời ả. Chính vì thế mà ả là người duy nhất
được vào phòng trọ của gã, tâm sự với gã. Tất nhiên, gã phải cho ả tiền hàng
ngày, trả lương cho một công việc đầy nhân văn như thế.
- Hôm qua
tôi kể đến đâu rồi nhỉ? - Ả ăn mỳ, miệng nhồm nhoàm nói.
Gã lật lại
trang bản thảo, nhanh chóng trả lời ả:
- Đến đoạn
bị thằng người yêu lừa vào nhà hàng.
Ả đặt tô
mỳ lên bàn. Bắt đầu nhớ lại những ký ức xa xôi, nghiệt ngã của đời ả:
- Thằng
khốn nạn, nó lừa bán tôi vào nhà hàng. Tôi bị nhốt hai ngày phòng kín, chúng
lột quần áo và ép tôi tiếp khách. Tôi bắt buộc phải tiếp khách, không thì chịu
đủ sự dày vò của bọn chúng, nào thì đánh đập, rồi bị trói chân, trói tay vứt
lên giường cho mấy thằng bảo kê hành hạ... Mấy ngày đầu tôi tủi nhục muốn chết
nhưng nghĩ đến bố mẹ ở quê nên gắng gượng chịu đựng... Lâu dần thành quen cái
nghề mạt hạng này.
Gã nhìn ả,
ả kể xong mà gã không hề hay biết. Gã đang thử tưởng tượng ra những đau khổ mà
ả đã phải chịu đựng, cuộc đời ả về mặt nào đó còn bất hạnh hơn gã nhiều lần.
Đôi mắt to của ả chất chứa những nỗi buồn, trong sâu thẳm đang nhen nhóm hy
vọng như một đôi mắt luôn ám ảnh trong lòng gã. Gã chợt nhận ra, đôi mắt ả đang
nhìn gã, có cả sự dò xét lẫn thương cảm. Gã lảng mặt đi, uể oải đứng dậy, hắng
giọng:
- Hôm nay
tạm nghỉ! Hoàng hôn, cô biết tôi phải ra sân làm gì rồi đấy? Nếu muốn, cô có
thể ngắm cùng, bầu trời của cô chắc đẹp không kém bầu trời của tôi đâu.
- Bầu trời
của tôi đẹp hơn của anh là cái chắc. - Ả hớn hở. - Nhưng bây giờ tôi phải đi
mua đồ, tiện thể qua tiệm giặt là lấy quần áo cho anh nữa chứ?
- Tùy cô!
Đa số con người lấy lý do bận bịu để khỏi phải hòa mình vào thiên nhiên. Đấy là
họ tự đánh mất cơ hội!
Gã mở cửa
phòng, bước ra khoảng sân ngập tràn ánh hoàng hôn. Hoàng hôn chan hòa khắp xóm
trọ, làm rạng hồng nụ cười người con gái đi sau gã
*
Một đêm
giữa tháng bảy. Trời sắp có bão nên oi bức khủng khiếp. Bình thường sống trong
biệt thự có điều hòa, nay sống trong căn phòng trọ lụp xụp vỏn vẹn mười hai mét
vuông, nóng hầm hập như lò hơi khiến gã bức bối không chịu được. Nằm trằn trọc
mãi, gã quyết định ra nhà tắm dội vài gáo nước mát cho dễ ngủ.
Khu trọ
này có mười hai phòng tất cả nhưng chỉ có duy nhất một nhà tắm và một nhà vệ
sinh. Tuềnh toàng và nhếch nhác. Ả ở đây lâu nên biết nhiều câu chuyện hãi hùng
kể lại cho gã. Ví dụ như chuyện hai gã phòng số tám và mười bị "Tào Tháo" đuổi
cùng một hôm, tranh giành nhà vệ sinh đến nỗi đánh nhau sứt mặt vỡ đầu. Rồi chuyện
lão bốc vác ở phòng số bảy nhòm trộm ả đang tắm bị ả ném luôn cái quần lót vào
mặt...
Đây là lần
đầu tiên gã tắm ở khu trọ này (bình thường gã phải đi bộ ra đầu ngách để giải
quyết nhu cầu cá nhân ở nhà chủ trọ). Phòng tắm ở góc trong cùng, gần phòng số
mười hai, là phòng của ả. Phòng số mười hai vẫn sáng đèn. Ả vẫn chưa ngủ? Thời
tiết thế này ngủ ngon được mới là chuyện lạ. Không nghĩ nhiều, gã rảo chân bước
vào phòng tắm. Bật đèn, gã vô cùng sửng sốt khi thấy một người con gái lõa thể
đang ngồi ôm gối trong góc nhà tắm. Là ả. Người ả đang run lên, khóc không
thành tiếng.
- Xin lỗi!
Tôi không biết cô đang tắm. - Gã bối rối quay mặt đi - Cô bị sao vậy?
- Anh vào
đây với tôi một lúc được không?
"Nhưng
cô chưa mặc quần áo" - gã định nói như vậy nhưng lại thôi. Gã hít sâu một
hơi rồi bước vào nhà tắm, ngồi xuống cạnh ả. Gã đưa bộ quần áo của gã cho
ả để che đi những chỗ nhạy cảm, rồi hỏi:
- Sao? Có
chuyện gì hả? Người cô nồng nặc mùi rượu!
- Chị gái
tôi gọi điện bảo mẹ tôi ở quê ốm nặng lắm... lần này không chắc có qua khỏi
không!
- Thế thì
cô về quê mà thăm mẹ.
- Tôi
không dám về... Tôi là một con đĩ... một con đĩ. - Ả nghẹn giọng nói. - Tôi là
một đứa con bất hiếu... một đứa con khốn nạn... Tôi nói dối mẹ rằng tôi không
phải là đĩ, người yêu tôi trên thành phố này rất giàu... và tôi đang làm quản
lý cho nhà hàng của anh ta... Anh thấy tôi có khốn nạn không?
-
Không! Chẳng ai muốn rơi vào cái hoàn cảnh khốn nạn như thế cả!
- Tôi
không biết làm thế nào nữa... Mẹ dặn chị ba bảo tôi dẫn người yêu về ra mắt họ
hàng rồi tổ chức đám cưới thì mẹ mới yên tâm nhắm mắt... Tôi... Cái thai trong
bụng tôi đã gần bốn tháng rồi.... Tôi không thể giết nó được… Sao một con
đĩ như tôi lại tin vào một thằng đàn ông ăn bám vợ cơ chứ? Tôi là nỗi ô nhục
của họ hàng... tôi chết quách đi cho xong!
Những ánh
chớp liên tiếp lóe lên rạch chằng chịt vào một khoảng trời. Gã nhìn thấy sự
giằng xé trong ả. Ả đang khóc thảm thiết và cào vào đùi ả đến tươm máu.
- Chết là
hết... Tôi chết bố mẹ sẽ không ô nhục vì tôi - Ả gằn giọng, đột ngột đứng dậy
vứt trả gã bộ quần áo đang che trên người. - Đây, anh làm gì tôi thì làm, tôi
xin anh một ân huệ... kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh... Ngày mai xin
anh mang xác tôi về với bố mẹ tôi...
Gã bật
dậy, lùi lại khi ả đang tiến đến chỗ gã, dí sát cơ thể lõa lồ vào người gã.
Nhục dục? Với gã đây không phải thứ nhục dục khiến người ta mê dại, sợ hãi hay
kinh tởm. Đây chỉ là sự vùng vẫy điên loạn theo bản năng của một người đàn bà,
một người đàn bà tuyệt vọng không biết làm gì hơn là đem cái thân xác mặc cảm
là nhơ nhuốc của mình ra để cầu xin một ân huệ.
- Dừng
lại! Cô điên rồi.
- Tôi
không điên! Tôi sẽ chết! Xin anh hãy mang xác tôi về cho bố mẹ tôi.
Ả nói và
lao đầu vào tường. Gã bàng hoàng không kịp phản xạ. Sau tiếng va đập mạnh, ả đổ
gục xuống nền ngay dưới chân gã.
Trời bắt đầu nổi gió. Vô vàn
những cơn gió trốn trong những kẽ nứt của bóng đêm ào ào đổ ra cuốn cát bụi
tung mù mịt. Mưa tới tấp rơi. Nhập nhòa dưới màn mưa, một người đàn ông cõng
một người đàn bà lõa thể chạy lao về ánh sáng...
*
Ả đang nằm
quay lưng về phía gã, nhìn xa xăm về bầu trời qua ô cửa bệnh viện. Ngoài kia,
trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Phải chăng ả cũng tìm kiếm một thứ
gì đó ở bầu trời?
- Cô có
định về quê hay không?- Gã hỏi.
Ả im lặng
không trả lời.
- Định im
lặng như này đến bao giờ?
Ả úp mặt
xuống gối, vừa khóc vừa hét lên:
- Anh im
đi! Sao anh không để tôi chết cơ chứ?
- Cô thích
chết chứ gì! Lao đầu ra cửa sổ mà chết đi! Rồi tôi sẽ đưa xác cô về, rồi kể cho
bố mẹ cô rằng con của các người lên thành phố làm đĩ như thế nào. - Gã nhếch
mép cười rồi nói tiếp - Xóa cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Cô còn nhiều mục đích
sống hơn tôi. Thằng bệnh này sẽ theo cô về quê và đóng vai cha đứa trẻ trong
bụng cô. Đằng nào cũng chết nên điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Gã để cốc
nước và mấy viên thuốc lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ả ngỡ ngàng quay
lại; gã vẫn bước đi, bình thản và lạnh lùng. Hai mắt ả cay sè, một nỗi niềm khó
tả đang tràn ra từ khóe mắt…
Ngoài kia,
bầu trời đã bắt đầu ngả màu hồng, những lớp mây mỏng quyện vào nhau bồng bềnh
trên những tia nắng nhẹ dịu của hoàng hôn.
*
Thời gian
lẳng lặng trôi đi. Hết cúng tuần, cúng bốn chín, cúng trăm ngày mẹ ả, gã vẫn ở
bên cạnh ả, nơi miền quê bình dị và đơn sơ này. Ả không hỏi gã bao giờ sẽ trở
về thành phố bởi gã thích ở hay đi thì dù ả có thúc giục hay níu kéo cũng vậy
thôi. Ả tôn trọng quyết định của gã, còn gã vẫn lặng lẽ như một kẻ độc hành
trong đêm tối.
Gã trầm
ngâm xé một tờ lịch: Một ngày lại trôi qua. Như vậy là còn hai mươi tư ngày nữa
là gã bước sang tuổi hai mươi lăm, ngày mà theo lời nguyền từ quá khứ gã sẽ
không thể tồn tại trên cõi đời này.
Ả đang
ngồi trên giường, thở mệt nhọc, cái thai trong bụng đã hơn tám tháng... Ả vừa
đan áo len vừa ủ ê với đứa con trong bụng: "Mẹ thật tệ khi định giết con
mấy lần... Con gái à, khi con lớn đừng bao giờ quen những người hèn hạ và tệ
bạc như thằng bố chết dẫm của con. Con phải mạnh mẽ như một người...". Ả
nói và quay sang nhìn gã.
- Dạo này
anh trông anh ốm quá. Anh lên gường mà ngủ. Ngủ dưới nền có ngày cảm lạnh chết
thẳng cẳng.
- Cô không
phải lo. Tôi không chết dễ dàng thế đâu! - Gã thản nhiên nói.
- Anh sợ đàn bà à? Anh đã từng yêu chưa?
- Cô hỏi chuyện đó làm gì? - Gã hỏi vặn lại để lảng tránh
câu trả lời.
- Hỏi để biết chứ hỏi để làm gì. Tôi cũng không tin anh
vô cảm với đàn bà.
- Đàn bà cũng có nhiều loại! Mẹ tôi và mẹ cô cũng là đàn
bà. Tôi coi trọng họ hơn bất kỳ ai khác.
- Ờ, anh nói đúng. Thế theo anh tôi là loại đàn bà gì?
- Đàn bà lắm mồm!
- Lắm mồm còn tốt hơn cái khúc gỗ như anh! - Ả hậm hực
nhìn gã.
Gã cười. Nhìn ra bầu trời bằng cái nhìn u uẩn. Trời không
sao, đen đặc, mông lung và đầy bí ẩn. Còn ả tiếp tục với những mũi đan. Những
mũi đan thanh thoát như nhảy múa theo một bản nhạc không lời.
*
Còn ba ngày nữa gã hai mươi lăm tuổi.
Gã phải đi! Suy nghĩ đó đã hối thúc gã mấy ngày hôm nay
nhưng gã vẫn chần chừ chưa đi được. Dù gì cũng muộn quá rồi. Đối với gã, một
khi suy nghĩ đã trở thành quyết định thì không một ai, ngay cả bản thân gã có
thể thay đổi được.
- Anh đi đâu? - Ả hỏi
- Cô không cần biết!
- Anh đừng đi. Anh còn tôi. Còn gia đình này mà!
- Đây chỉ
là một vở kịch, cô hiểu chứ? - Gã chậm rãi nói. - Cô hãy sống tốt và chăm con
cho tốt. À, cô còn nhớ thùng mì ăn liền tôi mang về mấy hôm trước không, tôi
cho cô đấy...
- Tôi
không cần thứ đó! Tôi cần anh... Anh phải sống... phải sống đấy!
Ả khóc và
quỳ sụp dưới chân gã. Gã không nghĩ là tình cảm ả dành cho gã lại trở nên sâu
nặng đến thế. Liệu có là sai lầm khi nhập vai quá lâu trong một vở kịch? Hệ lụy
của tình cảm sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối và sợ chết. Gã không muốn
chết, nhưng sẽ sớm phải đối diện với nó, thế nên gã phải dứt khoát đưa ra một
quyết định.
Gã lạnh
lùng xách hành lý bỏ đi. Gã sẽ ngẩng cao đầu và bước những bước dài như cách gã
vẫn thường làm. Nhưng lần này thời gian như bị thứ gì đó hãm lại. Chậm chạp và
dai dẳng. Còn bầu trời thì nhòe đi qua một lớp sương!
*
Ngày cuối
cùng của tuổi hai mươi tư.
Gã đang ở
một căn nhà heo hắt giữa đỉnh đồi. Tầm một tháng trước, chiều nào gã cũng ra
ngoài để tìm mua một khu nhà yên tĩnh như thế này. Chủ cũ căn nhà vô cùng kinh
ngạc khi gã bỏ một số tiền lớn để mua căn nhà và một khoảng đồi, với điều kiện,
không được cho bất cứ một ai biết chuyện này.
Từ sáng
đến chiều, gã thường nằm trên một chiếc võng mây, được mắc vào hai cây bạch đàn
già trước cửa, nhìn về khoảng trời nhỏ lộ qua những tán lá cây, lắng nghe tiếng
gió thổi, tiếng chim hót, và gặm nhấm sự cô độc tuyệt đối mà gã mua được bằng
tiền.
Đêm. Gió
trên đồi lạnh đến tê tái. Gã vẫn nằm trên chiếc võng mây, trong bóng tối mịt
mùng. Gã tưởng tượng những bóng đen của đêm đang chen lấn nhau xâm chiếm cơ thể
gã. Gã bắt đầu khó thở, cảm giác các mạch máu đang sôi lên và chuẩn bị vỡ ra.
Gã run rẩy bỏ vốc thuốc chuẩn bị sẵn vào mồm. Mất thăng bằng, gã bị rơi khỏi
chiếc võng, nằm sõng soài dưới nền đất. Gã không thể ngồi dậy, cũng không muốn
ngồi dậy. Gã muốn mở mắt thật to để nhìn thấy sự thật về cuộc đời. Nhưng gã bắt
đầu lịm đi... lịm đi...
Trong khi
đó, ở bệnh viện, ả đang nằm trên bàn mổ. Bác sĩ chẩn đoán ả thai ngược nên
phải mổ đẻ. Ả đang nghĩ về ngày mai - ngày định mệnh mà gã thường nhắc tới với
nỗi hoang mang, lo sợ. Sinh linh bé nhỏ trong bụng ả sẽ vượt qua được thử thách
đầu đời là ca mổ này không? Và gã đang ở đâu? Liệu có trở về không? Ánh đèn mổ
lấp lóa mờ dần đi khi ả ngấm thuốc gây tê. Người ta thấy một giọt nước mắt lăn
dài trên má ả trước khi bắt đầu ca mổ.
Trên đỉnh
đồi, gã nằm bất động. Gió cuốn vài chiếc lá khô phủ lên người gã. Tiếng thở yếu
ớt của gã lạc lõng và dường như mất hẳn trong tiếng u u vọng về từ bốn xung
quanh đồi
Gió! Gió
mỗi lúc một mạnh hơn. Nhưng kỳ lạ là không một cơn gió nào có thể cuốn bay tờ
giấy nhỏ nằm trong tay gã. Trên tờ giấy có một dòng chữ non nớt, nguệch ngoạc
của một đứa bé viết lại câu nói của mẹ nó: "Dù thế nào trời vẫn xanh phải
không con?”
*
Bầu trời
luôn theo một vòng luân hồi bất tận, hết đêm lại đến ngày. Bình minh tươi sáng
dần xóa tan vẻ ảm đạm của đêm tối.
Ngày đầu
tiên của tuổi hai mươi lăm, gã nhận ra trái tim vẫn đang khẽ đập. Đó là minh
chứng rõ ràng nhất cho câu trả lời về số mệnh và cuộc đời gã. Nhưng gã sẽ không
khóc, không cười hay vỡ òa hạnh phúc như trước đây từng tưởng tượng. Gã thở
nhẹ. Nhẹ đến nỗi không làm lay động một chiếc lá khô trên sống mũi. Từ đây, gã
sẽ không phải sống trong cảm giác sợ hãi, đau khổ, trong sự đợi chờ... bởi thứ
mà gã đã và đang tìm thấy được chính là bình yên!
Qua một ô
cửa sổ ở bệnh viện, ả đang ôm đứa con bé bỏng của mình nhìn về bầu trời. Trong
đôi mắt đang he hé mở của đứa bé cũng có một bầu trời.
Một bầu
trời đang mở ra, cao rộng hơn và có màu xanh!
T.T.H (Hải Phòng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét