MÙA XUÂN CÒN VƯỚNG TÓC AI - Thơ Nguyễn Minh Phúc
Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017
Tôi nghe khẽ tiếng em và mùa xuân
Theo tình từ thuở giêng hai
Mùa xuân còn vướng tóc ai bên trời
Ru nồng nàn bóng mây trôi
Bâng khuâng chút nắng phớt môi em hồng
Tình tôi ngày đó thơm nồng
Mây mang hoa nở gió lồng hương đêm
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Gió trao lời nhớ mưa mềm vai ngoan
Tình em buổi ấy thênh thang
Hoa trao thắm nụ mây ngàn đợi trăng
Chút tình buổi gió sương giăng
Nghe trong hơi thở bồng bềnh lời yêu
Mong manh sương khói dặt dìu
Tay ai níu bóng ngỡ chiều dần xa
Lâng lâng trời đất giao hòa
Tôi nghe khẽ tiếng em và mùa xuân…
bài thơ cuối năm
thôi tình ta cũng thế
cuối cùng rồi qua sông
chiều cuối năm rơi lệ
nghe mưa chạm buốt lòng
người xa giờ xa thẳm
đêm úa gió xuân thì
có một vầng trăng mỏng
mang theo buồn chia ly
ai ngồi ôm vách mộ
xót cho đời cô liêu
tay đan sầu nhánh khổ
mà nghe buốt lưng chiều
chiều cuối năm không nắng
hà cớ gì mây bay
người qua sông thầm lặng
sao ta sầu nặng vai?
ta gửi đời dong ruổi
theo những chuyến xe về
nghe mùa xuân yên ngủ
trong đêm buồn tái tê...
chiều cuối năm ở bến xe
Gửi Lê Ngọc Trác- Lagi
hình như xuân đi ngoài ngõ
gió thơm hương thoảng gọi mời
cành mai mỉm cười trong gió
khẽ khàng rơi giọt sương mai
bên hiên nhà ai đỏ lộc
bánh chưng xanh ướm môi hồng
mai vàng hai tay đầy vốc
thẹn thùng đón gió xuân sang
áo em vàng mơ sắc thắm
trao duyên lúng liếng môi cười
bên trời mùa xuân say đắm
có người đuối mộng tương tư
tôi ngồi đợi mùa xuân đến
thầm thì lá cỏ mênh mang
chuyến xe cuối cùng rời bến
đưa chân người khách lỡ làng
tôi chở mùa xuân về hết
trao em một cánh mai chiều
hình như ngoài kia đang tết
hay lòng tôi đã xuân theo...
cuối năm 2016
Hơi thở mùa xuân
… Sẽ rất nhớ gió tràn trên tóc bé
Bay thênh thang trưa biển nắng hanh vàng
Anh ngộp thở giữa mùa xuân rất nhẹ
Bước ngỡ ngàng lộng lẫy giữa hư không
Sẽ rất nhớ chút hồng trên môi bé
Gói tinh khôi – anh thuở tuổi dại khờ
Ấy thế mà mùa xuân bước khẽ
Chồi lộc nằm thao thiết giữa trang thơ
Sẽ rất nhớ nắng vàng trên mắt bé
Xuân kiêu sa thơ thẩn nhẹ gót hài
Anh lặng khóc giữa cõi đời mộng mị
Hạnh phúc đầy như sợi tóc trên tay
Và sẽ nhớ, sẽ nhớ nhiều như thể
Bé bên anh tinh khiết nụ sen hồng
Nghe anh hỏi lời thì thầm nghe bé:
Giữa muôn trùng… em nghe tiếng anh không?
N.M.P
Tags:
Nguyễn Minh Phúc,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét