Chẳng biết chủ vườn là ai, nhưng tự nhiên hắn lại thấy mến khi họ đã mang chút hương quê nhà lên giữa phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện. Mỗi sớm thức dậy, đứng từ ô cửa sổ lầu 3 căn gác trọ, hắn làm cốc nước rồi hay nhìn xuống khu vườn quê phía dưới, xem nó có gì đổi khác so với hôm qua không. Có nhiều khi, hắn có cảm giác như khu vườn ấy thân thuộc như chính mảnh vườn mẹ hắn hay chăm, mảnh vườn của tuổi ấu thơ với đầy những khóm rau xanh mướt. Hắn nhớ những quả dưa leo non ngọt đầu mùa mà thỉnh thoảng hắn như một chú sóc con hay vặt trộm nhét đầy trong cặp táp rồi nói tụi bạn chuẩn bị cả gói muối giã ớt bay cay thé lè, lên đến lớp là ngồi tụm ba tụm bảy nhai ngấu nghiến ngon lành. Hắn nhớ những ngày cơn lũ về ngập cả vườn rau mẹ bỏ công chăm dưỡng. Nước ngâm nhiều ngày khiến hàng rau bị úng thủy, thúi rễ, rũ mình trong lấm lem bùn đất. Cơn lũ đã phá nát cả mảnh vườn quê góp phần làm nên bữa cơm gia đình. Trong đôi mắt mẹ, hắn cảm nhận dường như có gì đó mất mát vượt ngoài giá trị vật chất…
Sống giữa phố, hắn đã quen thuộc với những khu công viên, vườn cảnh bài trí hoa tươi được bảo vệ bằng những khối bê tông, đá lát granit chắc chắn hiện đại. Nhưng hắn vẫn thích hơn những gò đất vụng về, những nổng cát bé nhỏ, và cả những cỏ dại cố gắng nhú mầm tranh thủ sinh tồn với những hàng rau quê. Con người ta lạ lùng, cứ mải miết chạy theo vòng xoay sinh kế để rồi cũng mong mỏi một chút bình dị trong lòng, tìm lại những phút giây yên ả, bình lặng quê mùa sau những ngày dài ngược xuôi phố xá. Có lẽ, hắn cũng nằm trong số những kẻ lạ lùng đáng thương ấy.
Mảnh vườn giữa lòng phố với hắn tựa như người cũ thân thương bên bến ga ký ức. Hắn yên tâm với suy nghĩ có phần ích kỷ như trẻ con rằng sẽ không có kẻ cò đất nào đó nhòm ngó khu vườn ấy rồi biến nó thành một ngôi nhà cao tầng. Bởi lẽ, quanh vườn, là những ngôi nhà dân sinh. Cái cấp 4 có phần lụp xụp, cái hai ba mê trang hoàng. Tất cả vây quanh như tấm bình phong che chắn mảnh vườn quê bé nhỏ giữa khói bụi cuộc đời, làm bức rào ngăn cách giữa những vội vã bên ngoài với trầm lặng, an yên bên trong.
Thỉnh thoảng, hắn vẫn nghe ai đó trêu hắn là gã nhà quê ngố ngố tồ tồ. Hắn chẳng giận, mà lại thấy điều đó đáng yêu. Cánh đồng làng, dòng sông quê, mảnh vườn ắp đầy kỷ niệm và bao nhiêu thứ hồn hậu đã ăn sâu vào huyết quản của hắn. Nên dẫu trôi dạt phương nào, hắn vẫn mang theo chút hương vị nhà quê ấy. Và, hắn thật sự thấy ấm áp, khi hằng ngày có thể nhìn thấy mảnh vườn. Nó gần gũi, mộc mạc mà cũng đầy những khơi nhớ thương yêu.
Mỗi chiều muộn, hắn vẫn thường thấy một người phụ nữ ngoài sáu mươi quang gánh gầu sòng tưới nước vườn rau giữa phố ấy. Bà đội nón, thoáng nét bình yên lạ lùng như người quê chân chất. Hắn đoán rằng khu vườn kia là của ngôi nhà sang trọng bên cạnh, còn người phụ nữ với chiếc áo nâu sẫm và chiếc quần bà ba gánh nước tưới rau ấy chắc hẳn là người mẹ, hoặc vợ của chủ nhà giàu có ấy. Có lẽ bà thèm chút quê, thèm nghe mùi bùn lấm, thèm chút hoài niệm của tuổi thơ mà một lý do nào đó chẳng thể trở về. Điều đó cũng dễ hiểu, tựa hồ như cái cách người ở phố chen nhau mua khoai lang nướng trên con đường nọ. Nhiều người trong số họ tóc đã sương phai. Dường như, họ không phải tìm chút món lạ giữa phố xá ắp đầy đồ ăn thức uống tiện lợi mà đang tìm mua chút mùi vị quê nhà, chút hoài niệm xưa cũ trong mùi khoai nướng khét vùi trong tro bếp, trong miền tuổi thơ yên bình. Mảnh vườn quê giữa phố, có lẽ cũng là một chút tìm về hoài niệm, bằng tình yêu chân chất, quê mùa.
Vừa rồi, hắn lại nghe phong thanh rằng chủ sở hữu vườn đất ấy sắp bán nó với giá cao để khách mua xây nhà. Bất chợt, lòng hắn hiu hắt. Hắn lại nhớ đôi mắt buồn đau đáu của mẹ, năm xưa…
Đ.L
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét