Đợi mùa thu đang tới
Ta trần trụi trước em từ dạo đó
Ngón tay khô, cong cả nửa cuộc đời
Cứ quẩn quanh bên bến ngừng của gió
Trong hoàng hôn tàn úa sóng xa khơi
Biết nắng sớm sẽ về trong ngày mới
Nỗi buồn nào năm tháng cũng phôi pha
Không lời hẹn mà sao ta cứ đợi
Cứ chập chờn, ẩn ức dáng kiêu sa
Giũ kỷ niệm, bay theo làn khói thuốc
Giọt sương khuya, rơi đẫm ướt vai gầy
Cố đứng đợi một bóng hình quen thuộc
Giật mình nghe, hoang tưởng rớt đâu đây
Buông xuôi chưa? Một tầm xa diệu vợi
Tháng với ngày và nỗi nhớ bung biêng
Ngồi im nghe, gió mùa thu đang tới
Buông thả bên đường, chiếc lá khô nghiêng...
Em treo tình trong nắng mùa thu
Em và bóng chiều, tựa hồ đồng lõa
Buột hồn anh trong vết nứt thời gian
Khi vệt nắng, chớm đầu thu lấp lóa
Trong khói sương xa, vờ vĩnh mơ màng
Em rối rít, bên bến đời buông thả
Đánh rơi tình trong xa vắng, kẽ tay
Lơ đễnh bước, trên đường quen dấu lạ
Có điều gì, mà mắc biếc mờ cay?
Em trộn lẫn tình anh trong chiếc lá
Vội vàng rơi đâu đó, dưới hiên nhà
Dẫu đã biết dặm đường xa, trăm ngã
Đau đáu nỗi niềm, nắng mới vờn qua
Yêu và giận, quẩn chiều vàng, như đã...
Lặng lẽ quên, điều gì đó rất xa
Chợt cuống quýt, em tình treo vội vã
Hững hờ rơi, chiều nhơ nhẩn trượt qua
Em ngồi vá lưới trong chiều
Chiều nghiêng, nghiêng xuống vai gầy
Choàng tay em vá, tháng ngày rụng rơi
Nhặt thưa mắt, võng xuống đời
Gối nào kết nối thành đôi sau này?
Ghim tròn nhợ, cước đầy tay
Đẩy đưa duyên nợ, đắng cay mắt đời
L.T.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét