Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài
K H Ú C T R I Â M
. Tặng Đặng Nhật Minh
Ta gặp nhau chỉ mới lần đầu
Lại hiểu cùng câu chuyện vài mươi năm trước
Tôi và anh ở hai đầu đất nước
Sao chung trái tim nhịp đập suốt quê mình
Tôi nhìn ánh mắt bạn lung linh
Đang bùng lên những điều đồng cảm
Gió phương nào cũng về nơi xa thẳm
Tình chúng ta từ xa thẳm xích lại gần
Tưởng chừng kiếp trước đã tình thân
Như lớn lên trên cùng trang sách
Ta giống nhau khi biết quí từng chữ sạch
Biết chữ nào dơ để sớm loại trừ
Đã đi cùng trong cõi thực hư
Đời là mộng nhưng mình không ảo mộng
Ta đã sống với những điều đáng sống
Để bây giờ một phong thái ung dung
Chuyện ngàn năm như sương khói mịt mùng
Ta gom lại sớt chia nhau một buổi
Khi tạm biệt còn chút gì tiếc nuối
Nối lòng nhau thêm chuyến hẹn về…
T I Ề N N H Â N
Ngồi bên nhau nhắc chuyện người xưa
Một thời gian lao đi mở cõi
Áo bạc đường xa mù sương khói
Bao nhiêu giá lạnh xám môi người
Nơi đất lạ chim không mỏi cánh
Người lẽ nào lại để chồn chân
Phương trời vô định đầy mây trắng
Cứ vịn niềm tin chiếc gậy thần
Cơm hẩm sức tàn nên lực kiệt
Băng rừng vượt núi cạn mồ hôi
Chỉ còn ý chí vầng trăng biếc
Soi sáng long lanh ở cuối trời
Cứ đi cứ đi và cứ đi
Chẳng biết nơi đâu cõi biên thùy
Người ngã xuống trao người bước tới
Ánh mắt tin yêu thật diệu kỳ
Rồi đến nơi nầy người dừng lại
Rừng xanh nước bạc núi gợn hồn
Lớp lớp phù sa chưa nếm trải
Xẻ dọc đồng xa những nhánh sông
Rừng hóa vườn cây đồng hóa lúa
Những mái tranh chiều quyện khói bay
Bếp của nhà ai khơi ngọn lửa
Mà nghe ấm cả xóm thôn nầy
Thần phách con người xua thú dữ
Bàn tay thô ráp xóa hoang vu
Cuộc sống mới tuy còn gian khổ
Đã thấy bình minh vén mây mù
Người sinh sôi thành ấp thành làng
Những cánh đồng ngày càng trải rộng
Sông Cửu Long phù sa đục sóng
Mạch máu hồng nuôi lớn lưu dân
Ta ngồi đây tưởng nhớ tiền nhân
Công trạng người không ai quên được
Thành phố ngã ba soi bóng nước
Hồn muôn xưa sống mãi tới bây giờ…
HỒN XANH CON CHỮ
ĐẾN BẠC ĐẦU
. Tặng anh Ngô Nguyên Nghiễm
Mở mắt chào đời thấy núi cao
Tiếng mẹ ru hòa cùng sóng vỗ
Tay bạt gió ngàn vùng châu thổ
Hơi thở mênh mông cõi biên thùy
Phù sa ướm đầy bước chân đi
Người lớn lên gót mòn phố nhỏ
Cuối trời xa vầng trăng vụt nở
Từng giọt vàng rơi xuống trang thơ
Dòng Cửu Long xanh ngút bến bờ
Núi đội mây bóng soi lồng lộng
Người mang chí lớn về phương mộng
Hồn xanh con chữ đến bạc đầu
Người vẫn đi dằng dặc bể dâu
Áo đỏ bụi hồng đâu quan ngại
Quê nhà mây trắng trôi trôi mãi
Bạn bè một thuở dấu chân rêu
Những trang văn gợi nhớ trăm điều
Chớp mắt đã cuối mùa tang hải
Người gói nghìn thu trong trang giấy
Để lại đời dấu ấn tài hoa
Từng dòng thơ đau đáu quê nhà
Ngàn trang sách trải đầy tình bạn
Người đồng hành qua bao năm tháng
Mỉm miệng cười ánh mắt trong veo…
T.B.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét