Ngô Thị Ngọc Diệp
Tiếng chuông điện thoại báo giờ của anh Khang Trưởng phòng vừa “tính ton… tính ton...” thì cả bọn đã sẵn sàng zọt, lẹ đến độ Chuyên chưa kịp di chuột đến biểu tượng “save” nơi góc màn hình. Ngân Hoa ra đến cửa còn ngoái lại: “Làm giỏi nha cưng, tháng sau sếp tăng lương”. Nóng ruột vì sợ Diên đợi lâu khó chịu như bữa trước, Chuyên mở menu điện thoại chọn mục tin nhắn bấm gửi vẻn vẹn hai từ “chờ chút” rồi quay lại với cái hợp đồng cho sếp. Soát lại chính tả lần cuối, in ra hai bản đưa cho anh Khang, chờ Trưởng phòng đọc xong Chuyên mới vội vàng đi ra cổng.
Diên ngồi trên chiếc xe honda trước quán hớt tóc gội đầu đối diện với Công ty, tay lăm lăm điện thoại, mặt đỏ bừng không biết vì nắng vì nóng hay vì tức giận.
- Mấy giờ rồi?
Chuyên liếc nhìn điện thoại Diên vừa dí sát mặt, cô lí nhí:
- Cũng có hơi muộn. Em xin lỗi, đang đánh dở cái văn bản...
- Mười hai giờ còn hơi muộn? Thằng đó giữ cô lại chứ gì, tôi thấy mọi người về hết từ lâu rồi…
Chuyên nín thinh mặc Diên lầm bầm: “Lửa gần rơm mà, thằng đó đẹp trai, tài giỏi hơn tôi, cô mê nó là phải”. Càng ngày Diên càng quá đáng, gặp ai cũng ghen, chuyện gì cũng la cũng quát nạt làm Chuyên cảm thấy mỏi mệt thật sự.
Diên của cô hai năm trước đâu rồi? Cậu sinh viên năm cuối cao ráo, hiền như cục đất, luôn đứng nép gốc cây xà cừ trước cổng trường đâu rồi? Chuyên nhớ lắm, nhớ hôm sinh nhật được Diên tặng một bông hồng nhung đỏ thắm làm cô như say như mê trong hạnh phúc. Chuyên nhớ những lần ngất ngây tay trong tay cùng nhau dạo phố. Ngày Lễ tình nhân hai đứa vô Khu du lịch Đại Nam chơi, chụp ảnh lưu niệm rất nhiều. Diên còn nhờ thợ in hình hai người lên hai chiếc cốc sứ xinh xắn. Diên gọi là chiếc cốc tình yêu, mỗi đứa giữ một cái. Đi chơi với nhau bất kỳ đâu, hai đứa đều mang chiếc cốc tình yêu của mình đi. Uống cà phê, nước ngọt Chuyên và Diên cùng sớt qua cốc tình yêu có hình hai đứa mới thưởng thức. Lần nào bên Diên, Chuyên cũng vừa xoay xoay chiếc cốc trong tay vừa tựa đầu vào vai anh đầy vẻ mãn nguyện. Những lần đó, hai đứa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Chuyên mơ sau này Diên làm giám đốc, cô làm trợ lý giúp việc cho chồng.
… Chuyên ra trường sau Diên một năm nhưng đã có chỗ làm ổn định… Diên tốt nghiệp loại giỏi mà chạy khắp nơi tìm việc đúng sở trường vẫn chưa đâu nhận, nhằm lúc lại đang có chủ trương tinh giản biên chế, anh đành làm tạm chỗ mấy đứa bạn. Có thể vì thế mà Diên hay cáu bẳn chăng?
Chủ nhật rồi họp lớp, rủ Diên cùng tham gia nhưng anh gắt gỏng: “Quen ai mà đi”, Chuyên buồn lắm. Gặp các bạn cùng lớp thời sinh viên đầy mơ mộng nhiều bạn có đôi, chúng trêu “chưa có mảnh tình lận lưng à” Chuyên chỉ biết cười cười đánh trống lảng. Thực bụng, Chuyên thầm ao ước Diên đi cùng thì vui và hãnh diện biết mấy. Dù gì Diên của cô cũng tốt nghiệp Đại học Kế toán Tài chánh hạng ưu chứ bộ.
Buổi họp lớp vui ơi là vui, sau liên hoan, hát hò là màn chụp ảnh. Lớp trưởng Bảo đã cưới lớp phó Văn thể mỹ nhưng vì cô ấy đang nằm ổ nên cả bọn độc thân vây quanh chụp ảnh rất nhiệt tình. Lớp trưởng Bảo dạn dĩ bá vai bá cổ các nàng luôn miệng: “Chụp đi… chụp chung đi các bạn, tớ xin phép vợ hồi sáng rồi…”. Tiệc họp mặt chưa tan đã nghe Diên gọi, bảo về ngay có việc gấp, Chuyên đành nói dối các bạn để về trước. Phòng trọ của Diên ngay trạm xe buýt nên xuống xe Chuyên rẽ vào luôn. Vừa thấy Chuyên, Diên đã lớn tiếng: “Tình cũ không rủ cũng đến, đú đởn ôm ấp nhau từ sáng đến giờ chưa đủ à, chờ gọi mới chịu về đó hả?”. Máu nóng bốc tận đầu, Chuyên quạt lại: “Bạn bè bao năm mới gặp lại, anh nói gì khó nghe vậy?” Diên giận dỗi chìa chiếc điện thoại dí tận mặt Chuyên rít qua kẽ răng: “Đây này, ôm vai bá cổ, còn đăng lên cho cả làng xem… nhục… nhục hơn con cá nục…”. Mặt Diên đỏ bừng bừng, nồng nặc mùi rượu. Trông Diên cũng giống những lần trước khi giận cô, khi có rượu vào. Thì ra các bạn đăng hình chụp buổi họp lớp đều tag Chuyên vào, Diên xem ảnh rồi ghen. “Tại anh không chịu đi làm chi, bạn Bảo có vợ rồi đó, ghen tầm bậy tầm bạ không hà…”
- Bậy nè… Sau tiếng nè là tiếng “choang”, chiếc cốc tình yêu có hình hai đứa vỡ tan.
Đây cũng là lần thứ tư Chuyên chứng kiến Diên đập đồ. Diên có tật, hễ giận dỗi là đập, khi thì cái chén đang ăn, khi thì bình trà trên bàn, khi thì cái quạt máy mini… Với Chuyên, mấy món đồ Diên đập hư đập bể không có ý nghĩa gì vì đã có lần nghe má kể: “Thằng Diên nóng mà đập đồ thì cũng đỡ, chớ ba bây nóng vừa đập đồ vừa đập má”. Nhưng còn chiếc cốc này… Chiếc cốc tình yêu rất có ý nghĩa với Chuyên. Nhìn hình hai đứa vỡ thành nhiều mảnh mà lòng Chuyên tan nát theo. Chuyên nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm vô hồn: “Tan nát hết rồi… tan nát hết rồi…”
- Không thấy cái trò lố bịch của mấy người mà còn lẩm bẩm gì hả?
- Anh là đồ tồi…
- Tồi nè…
Một cái tát như trời giáng, Chuyên thấy chao đảo, đất dưới chân như sụp xuống. Cô như đang rơi tự do xuống mãi xuống mãi mà chưa chạm đáy vực… Chuyên không ngờ Diên lại đánh mình. Nhìn mặt Diên lúc này mới đáng ghét làm sao. Tự dưng sao Diên lại thô lỗ, hách dịch như thế cơ chứ… Lâu nay Diên ngụy trang khéo à? Chuyên cứ thắc mắc mãi mà không tìm ra đáp án. Anh ta coi mình như những đồ vật vô tri kia hay sao? Da này, thịt này cũng biết đau chớ? Diên yêu kiểu gì vậy? Hai hàng nước mắt chảy dài, Chuyên chạy nhanh ra bến xe buýt về phòng trọ không thèm quay đầu nhìn lại xem Diên xử sự thế nào. Trong lòng Chuyên vụn vỡ một cái gì đó lớn hơn rất nhiều. Cô thấy đau, đau lắm, tim như thắt lại, đầu buốt hơn búa bổ. Biết nhau hai năm, chính thức yêu nhau hai năm… chưa bao giờ Chuyên thấy Diên dễ sợ như hôm nay. Hình ảnh Diên hôm nay, Chuyên thấy giống ba cô lúc ông say rượu ngày nào. Khi ba say, ông hay gây sự đánh má con Chuyên, lôi những chuyện từ thuở nảo thuở nào ra chửi. Má đi đâu về trễ là bị mắng: “Tưởng bà theo trai rồi chớ!”. Mà lạ thật, bị ba đánh, ba chửi như thế má vẫn nói tốt về ông. Má nói ba thương má mới ghen, ba bây nói thế chứ ổng tốt lắm… Chao ôi! Thương vợ thương con kiểu đó Chuyên thấy khó thở quá. Má bị stress, bị bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác. Ngay chị em Chuyên cũng sợ ba, không dám gần gũi. Từ ngày ba mất, má con Chuyên mới có được những ngày bình yên thực sự. Càng ngẫm càng thấy Diên giống ba và Chuyên đau đớn nhận ra mình sợ Diên, sợ lịch sử lặp lại và sợ cô sẽ không nhẫn nhịn được như người mẹ hiền tần tảo của mình.
Thời buổi văn minh bây giờ mà Diên còn gia trưởng, phong kiến thế kia thì hỏi bình đẳng giới ở đâu, hỏi xây dựng gia đình văn hóa thế nào? Có lẽ trong xã hội vẫn còn một số ít người như Diên lạc lõng trong lối suy nghĩ và hành xử! Còn Chuyên, cô quyết không thỏa hiệp với quan niệm xưa cũ, lạc hậu đó. Cô biết mình phải làm gì để tự giải phóng bản thân, phải đấu tranh với tư tưởng lỗi thời. Tự mình vun vén, xây dựng cho tương lai hạnh phúc của mình. Không thể mặc nhiên chịu đựng như má của cô mãi được.
Chuyên sờ lên má, cảm nhận năm ngón tay Diên còn in dấu vẫn đang bỏng rát. Cái đau bên ngoài da thịt thì ít, cái đau vì bị coi thường, cái đau vì uất ức thì nhiều. Chuông điện thoại réo vang, tưởng Diên lại xin lỗi dàn hòa như những lần trước Chuyên vội nhấc máy. Diên giảng một thôi một hồi về những thứ không nên làm, không được làm và nếu tái phạm thì đừng trách anh nặng tay… Tiếng của Diên cứ u u bên tai. “Lần này anh sẵn sàng tha thứ…” Đúng thói trịch thượng cao ngạo! Rồi bất ngờ Diên dịu giọng: “Mai anh qua chở em đi làm nghe!” Chuyên ráo hoảnh: “Không cần. Mình chia tay đi!”
Nói xong Chuyên thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Như có cái gì đó vừa mất mát quá lớn, Chuyên lại bật khóc. Chuyên thấy mình cần dứt khoát, nếu không muốn khổ cả đời như má. May mà chưa cưới xin ràng buộc gì. Tiếng chuông điện thoại lại réo vang. Cái tên “Anh yêu” nhấp nháy, nhấp nháy. Ngực Chuyên đau thắt, tưởng sắp nghẹt thở nhưng cô cố cứng rắn, tháo sim để lên thành giường. Chiếc cốc tình yêu bên cạnh chậu cây phát lộc trên bàn trang điểm như trêu tức Chuyên. Hình ảnh hai đứa tình tứ kề đầu bên nhau, môi cười rạng rỡ làm Chuyên đau xót, cô cầm chiếc cốc xoay xoay rồi bất ngờ thả cho rơi tự do xuống nền nhà. “Choang”, tiếng vỡ khô khốc. Nước mắt Chuyên lại chảy dài, từng giọt rơi xuống, ướt cả các mảnh vỡ của chiếc cốc. Tỉ mẩn nhặt nhạnh từng mảnh vỡ ướt đẫm nước mắt, Chuyên tự hỏi chiếc cốc này còn lành được không?
Để quên Diên và cho khuây khỏa, Chuyên rủ Ngân Hoa đến ở chung. Chuyên lao đầu vào dịch tài liệu, học tiếng Anh và nài nỉ Trưởng phòng Khang đi công tác thay cho một đồng nghiệp nam vợ mới sinh con. Chuyên làm để giết thời gian, để quên đi được mối tình đã nuôi dưỡng hai năm trời chứ có ít ỏi gì đâu. Hai tuần lặng lẽ trôi qua, Chuyên đã tạm yên thì Diên xuất hiện. Diên đến đột ngột như lúc đập tan chiếc cốc sau tiếng quát “bậy nè” bữa nọ. Chuyên hẹn Diên ra quán cà phê Hương Ngọc Lan, nơi lần đầu hai đứa chính thức hò hẹn để dứt khoát một lần. Ngân Hoa ngoắc tay Chuyên: “Cố lên bồ, cứng rắn và mạnh mẽ lên nhé… nhé…”
Đúng như Chuyên nghĩ, Diên xuống nước, xin cô tha thứ như những lần trước. Diên giải thích chỉ vì quá yêu Chuyên, chỉ vì sợ mất cô… Diên thề từ nay sẽ không đánh Chuyên nữa với điều kiện cô cắt hết quan hệ với những người đàn ông vây quanh… Diên nói nhiều, nhiều lắm, nào là đã xin được việc làm rồi, tuy là đảm nhiệm công tác kỹ thuật và an ninh mạng cho một công ty ở Bắc Đồng Phú, có xa một chút nhưng đã có thu nhập ổn định. Một điều lạ, Diên càng nói Chuyên càng nhận ra anh ta hết sức ích kỷ, đòi hỏi cô phải thế này, phải thế kia… Chuyên im lặng ngồi nghe, không tỏ thái độ gì. Chờ phin cà phê chảy hết, khuấy nhẹ cho sữa tan đều, Chuyên mở túi lấy cái cốc vỡ hôm nào đã được cô mua keo về dán lại để lên bàn bên cạnh ly cà phê màu nâu nhạt của Diên. Diên nhìn chiếc cốc chắp vá chằm chằm. Chuyên nhẹ nhàng:
- Chiếc cốc của anh đâu?
Không cần nghe câu trả lời của Diên, Chuyên nhẹ nhàng trút ly cà phê sữa đá của mình vào chiếc cốc chằng chịt vết rạn. Chiếc miệng cười tươi của Diên hôm nào giờ như đang nhếch lên khinh mạn, đáng ghét. Đôi mắt trong veo của Chuyên thì cụp xuống lộ vẻ u buồn… Những vết rạn cắt ngang cắt dọc khuôn mặt hai người rơm rớm nước. Qua các vết nứt, cà phê sữa từ từ chảy tràn ra ướt đẫm chiếc bàn kính, tong tong nhỏ giọt xuống đất. Cà phê sữa chảy thành vệt dài như một vết ố trên nền gạch bông bóng loáng.
N.T.N.D
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét