KHAU VAI - CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN - Tạp bút Văn Nguyên Lương
Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017
|
Nhà thơ Trần Hòa Bình |
Cái nóng bức bắt đầu xua đuổi mùa xuân, tôi ngồi nơi góc phố nhấm nháp
từng hớp cà phê thơm lừng và thả hồn du dương theo địu nhạc tình ngọt
ngào, lắng dịu. Bất chợt dòng lệ chảy dài theo từng câu hát:
"Có những con đường không thể tới thành Rome, nhưng Khau Vai thì tới…
Một người đi tìm một người
bao nhiêu người đi tìm bao nhiêu người?
Khau Vai buồn như đá
nước mắt người già mài trên má
đâu rồi thời rung reng vòng bạc lắc đồng?
Em kìa, những cây sa mộc lặng lẽ trong thung
chúng đang nghĩ gì?
em đang nghĩ gì?
Nếu một mai mình không lấy được nhau
em có đi tìm anh
qua điệp trùng đá sắc
những Khau Vai bầm dập dấu chân người?
Trời ơi Khau Vai
Khau Vai nhìn qua nước mắt
bao bong bóng về trời
thương buồn gửi lại…
Những cuộc tình vụng dại
những cuộc tình khôn ngoan
đã sống và đã chết ở nơi này
không khôn ngoan không vụng dại
chỉ lặng chìm như đá
chỉ bời bời như mây
Chúng ta sa mộc chiều nay
em hai mươi thoắt thành ngàn tuổi
em có anh xa xót thế này sao?
Quỳ trước núi mà tin thôi em ạ
ai trong đời chẳng có một Khau Vai
nhọn sắc đá tai mèo
cứa vào thương nhớ
Hãy nhìn nhau nhìn nhau trước gió
em sẽ thấy một Khau Vai trong số phận chúng mình"
Từng chữ, từng câu như vết dao sắc lẹm cứa vào tim. Ai cũng qua thời
tuổi trẻ yêu đương, trong mỗi phận đời, có lẽ bất kì ai trong chúng ta
điều có một khoảng trời riêng, một khoảng trời thương nhớ về mối tình
đầu với bao kỉ niệm khó quên. Và chắc rằng không ít những cuộc tình ấy
không có một kết cục mĩ mãn vì nhiều lý do. Ai đã từng ném trải vết
thương lòng nặng nề thì mới thấm hết nỗi niềm "Khau Vai" của nhà thơ
Trần Hòa Bình. Hai chữ "khau vai" vốn đã thấm đẫm nước mắt về một câu
chuyện tình buồn, nó còn là khởi nguồn văn hóa của "chợ tình Khau Vai"
diễn ra hàng năm vào ngày 27.3 âm lịch của người Mèo Vạc - Hà Giang.
Chuyện kể như sau: Ngày xưa, chàng Ba là người con thứ ba của một gia
đình nông dân Nùng ở vùng núi đá Khau Vai. Chàng Ba thông minh, tuấn tú,
nhân hậu lại có giọng hát hay và thổi sáo hay như tiếng nhạc trời. Lớn
lên, chàng phải lòng cô con gái út của trưởng tộc, cô nàng xinh đẹp
tuyệt trần và có giọng hát tựa họa mi. Họ đến với nhau bằng tấm lòng rộng
mở cũng như sự kết hợp khúc nhạc trời từ giọng hát của nàng Út và tiếng
sáo của chàng Ba. Thế nhưng cái tường rào lễ nghi, hủ tục lạc hậu của
thời phong kiến đã ngăn cản họ đến với nhau để tạo nên một "Khau Vai
buồn như đá".
Bài thơ "Khau Vai" được viết năm 2008 từ sự vấn
lòng khi tham gia lễ hội Khau Vai năm 2007 của nhà thơ, nhà giáo Trần Hòa Bình.
Có lẽ đây cũng là tác phẩm cuối cùng của tác giả khi ông đột ngột qua
đời do tai biến ở tuổi 53. "Khau Vai" được đăng lên Báo Văn hóa từ cuốn
sổ tay của ông năm 2008 sau khi ông mất. Khi đọc được bài thơ này, người
bạn quen thân với ông trong dịp tham gia triển lãm tranh phụ nữ diễn ra tại Hà Nội năm 2002 là nhà thơ, họa sĩ,
nhạc sĩ Vi Quốc Hiệp đã phổ nhạc trong nước mắt, trong sự quý mến và núi
tiếc vô hạn. Nhạc phẩm "Khau Vai" cũng ra đời từ đó. Nhà thơ Trần Hòa
Bình đã xa khuất, nhưng sự nghiệp nghệ thuật của ông còn sống mãi trong
lòng người thân, bạn bè và bao thế hệ độc giả. Thương tiếc một tài hoa!
V.N.L
Tags:
TẠP BÚT,
Thiên Tôn,
Văn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét