GÁC KHUYA BÓNG NHỎ MỒ CÔI
Trái tim đã dậy phong ba
Thôi anh cứ bước ngang qua cuộc đời
Chúng ta đường cách ngăn đôi
Nợ duyên trái kiếp, buồn vui số trời
Tình kia đã lỡ mất rồi
Cớ sao luyến tiếc... thói đời vậy thôi
Gác khuya bóng nhỏ mồ côi
Mưa rơi hay lệ ướt đôi má hồng
Sông chia con nước xuôi dòng
Bèo mây gặp lại, cuối cùng cũng xa
Gió đưa cành trúc la đà
Có con chim nhỏ bay xa một mình
Người đi tôi ở, lặng thinh
Hai phương trời nhớ ân tình đã phai
Tóc mai sợi vắn sợi dài
Người thương đâu? để đắng cay riêng mình!
TUỔI NÀO CÒN GỌI TÊN NHAU
Ngồi nghe lời biển tự tình
Nhớ đêm tâm sự khi mình bên nhau
Thì thầm lời ngọt đã trao
Tình yêu nở muộn... xôn xao buổi đầu
Người về từ cõi chiêm bao
Tiếng chim vườn cũ ngọt ngào lời ru
Đêm còn gối mộng phù du
Nghe mùa xuân chín vọng từ trái tim
Nửa đời tình ngỡ đã quên
Nửa đời cánh lá lênh đênh biển sầu
Tuổi nào còn gọi tên nhau
Tuổi nào vương vấn nỗi sầu nửa đêm
Ánh trăng chênh chếch bên thềm
Còn nghe tiếng sóng vọng miền xa xôi
Vô tình giọt lệ thấm môi
Mưa chưa ướt đất nghe đời xanh xao
Trăng khuya khuất bóng bên cầu
Hương yêu còn đọng,nỗi nào tái tê
Một lần mềm dấu cỏ quê
Đường đi chưa tới, đam mê tuổi chiều.
T.T.T.T
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét