Nhà thơ Nguyễn Thường Kham (Bình Định)
TÌM LẠI VẦNG TRĂNG
Bỗng dưng lại nhớ chị Hằng
Ta đi tìm lại vầng trăng thuở nào.
Thế là sáng cả chiêm bao
Thế là thức cả trời cao hội hè.
Không đinh ninh mảnh trăng thề
Mà trong trẻo ánh trăng quê dịu hiền
Mà êm đềm chuyện thần tiên
Mà tươi roi rói một miền tuổi thơ.
Tháng năm bồi – xóa bãi bờ
Lợi danh đôi lúc mịt mờ đường đi
Giàu sang quên thuở hàn vi
Chức quyền quên bạn, tiện nghi quên đời!
Để ta quên cả bầu trời
Để ta quên cả những lời mẹ ru
Và quên cả mảnh trăng thu
Mây trôi, bèo dạt phù du nghĩa tình...
Đêm nay ta thức một mình
Thẫn thờ tìm lại bóng hình ngày xưa
Đường khuya bổi hổi bóng dừa
Sông khuya vắng lặng như vừa ngủ yên
Đồng khuya trống rộng mông mênh
Bước khuya vấp nỗi lãng quên nhì nhằng.
Bỗng dưng lại nhớ chị Hằng
Ta đi tìm lại vầng trăng thuở nào.
VỚI THÚY KIỀU
Kiều ơi tiếng nhạc chưa dừng
quán khuya sót một người dưng với nàng.
Đầm đìa mưa
ướt tiếng đàn
ta không Kim Trọng cũng bàng hoàng thương!
Thương ta lỡ nửa độ đường
thương nàng lỡ nửa gió sương phận đời.
Kiều ơi nhận chén rượu mời
chút hương cay đắng thay lời tri âm
khúc Bạc mệnh
tưởng xa xăm
nỗi buồn tận mấy trăm năm vẫn còn!
nỗi buồn thức với nước non
dẫu không còn những lối mòn vẫn đi.
Kiều ơi xin cạn tiếp ly
đời bao luân lạc mấy khi sum vầy
tiếc nhau chi những phút giây
ta không mặt sắt, chẳng gây bất bình.
Hình như là gã Thúc Sinh
đang say tiếng nhạc
bỗng thình lình mơ!
hôm nay...
còn có bao giờ
con đò phàm tục bỏ bờ
truy hoan.
Thôi đừng gảy khúc Quá quan
cho quê kiểng hóa đò giang mịt mùng
ly này xin hãy cạn chung
để hai hồn khổ được cùng phút say.
Nợ chưa trả, lại thêm vay
đắng cay cộng với đắng cay thành gì?
Đoạn trường nối khúc biệt ly
ta không Từ Hải, đành đi một mình
không bằng cả gã Thúc Sinh ...
Mắt nhìn thấu sự bất bình
rưng rưng.
Kiều ơi
tiếng nhạc đã dừng
tàn đêm
thêm một người dưng xa nàng!
CÁNH DIỀU MỒ CÔI
Đâu rồi vạt nắng tinh khôi
một em trong trẻo một tôi dại khờ
dòng sông như cứ một bờ
một quay quắt nhớ một lờ mờ yêu.
Ước mơ thả với cánh diều
nắng lung linh nắng bao nhiêu mộng vàng
cầu vồng nửa nhịp bắc sang
em tôi đứng tựa lan can ngắm trời.
Rồi em xe rước kiệu mời
bao nhiêu mưa gió tơi bời lòng tôi.
Em giờ ở phía xa xôi
trời quê gió lộng mồ côi cánh diều!
N.T.K
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét