Châu Đoàn
Ghe cập bến làng đảo. Vậy là chúng tôi thoát chết trong cơn giận dữ của biển. Tôi thả neo rồi nhảy xuống. Không ngờ lúc con sóng trở ra nên ngã chúi xuống nước. Một bàn tay ai đó nâng tôi lên. Đó là em Thọ lớp trưởng.
- Thầy có sao không?
- Không sao. Cảm ơn em. Hồi nãy không bỏ mạng giữa biển thì ở đây làm sao chết được.
- Mưa to, sóng lớn tụi em lo cho thầy lắm.
- Nhờ Trời mọi chuyện rồi cũng qua. Em kêu tụi nó lên thuyền đem đồ vào lớp đi.
- Dạ. Đi theo tao mấy đứa!
Thấy tụi học trò lo lắng và sốt sắng thì thương quá. Bỗng tôi nghe tiếng gọi ở đằng sau vọng lại: "Thầy!". Tiếng "Thầy" mà đã lâu tôi chưa được nghe. Nó làm lòng tôi bồi hồi, xúc động. Tôi quay lại thì ra là Huyến. Em vội cởi miếng nhựa từ bao phân hóa học đưa cho tôi.
- Thầy mặc vào kẻo ướt.
- Cảm ơn em. Thầy ướt như chuột lột hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Nói xong tôi choàng miếng nhựa vào cổ em và gút lại rồi đi vào trụ cột thôn. Đồ đã đem vào. Mấy đứa nam mình mẩy ướt hết.
- Vậy là tốt rồi. Cảm ơn các em. Bây giờ về tắm rửa, ngủ để mai đi học.
Tụi nó dạ rân rồi chạy trong cơn mưa. Những khuôn mặt ấy là thường ngày nhưng giờ đây rất đổi thân thương. Lòng tôi ấm áp vô cùng. Tôi đưa Huyến về vì nhà em ở cuối làng. Đến cổng, tới bảo:
- Em vào nhà đi. Thầy về.
- Dạ thầy về.
Tôi bước đi trong cơn mưa tầm tã. Mưa đến rát mặt. Đi một đoạn thì linh cảm có ai đang nhìn mình. Tôi quay lại thì ra em Huyến tay bưng cây đèn dầu leo lét đứng ở thềm nhà nhìn tôi. Hình như em muốn rọi soi đường để tôi đi.
Tôi về nhà, tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm. Nghe tiếng chó sủa,Thọ đi ra xem.
- Có ý gì đây mà bưng cơm cho tôi ăn. Hí hí.
- Còn lâu mới cho ông. Tôi đem cho thầy.
- Bà chê nhà tui không có gạo hả?
- Ai dám chê nhà ông. Tui sợ thầy đói.
Nghe vậy tôi bước ra.
- Huyến hả. Thôi vào đây ba thầy trò mình cùng ăn. Em cũng chưa ăn sao?
- Dạ từ chiều đến tối em ở bãi biển đợi thầy.
Tôi nghe mà lòng xốn xang. Ba thầy trò ăn ngon lành. Tôi chia cơm và miếng cá em mang tới. Một bữa cơm đơn sơ mà ấm cúng vô cùng.
Thời gian trôi đi rất nhanh. Thế là kết thúc năm học. Buổi chia tay thật bùi ngùi. Ghe chạy xa dần mà vẫn thấy bóng các em lố nhố trong bãi biển...
Ba năm sau tôi trở lại thăm trường đảo, thăm những học trò đầu tiên của tôi. Tôi mừng vì trong hoàn cảnh kinh tế khó khăn mà chúng vào Nha Trang ở trọ để đi học. Huyến thì lên Ninh Diêm ở nhờ nhà bà con. Chỉ có em Trợ đã lấy chồng. Tôi đến nhà em Trợ khi trời nhá nhem tối. Thấy tôi em vui lắm nhưng rồi ngại ngùng, có lẽ là mắc cỡ. Tôi ẵm thằng bé bụ bẫm, chắc nịch rồi đùa với nó. Nó chẳng biết lạ là gì. Giỡn một lát rồi ngủ trên tay tôi.
- Chồng em đâu?
- Dạ ảnh đi biển chưa về?
- Cuộc sống ra sao hả em?
- Cũng tốt thầy ạ. Trúng thì có tiền để dành.
- Nghe em nói thầy cũng mừng.
Tôi nhìn ra biển và nhớ câu: "Lấy chồng làm ruộng em theo/Lấy chồng nghề biển hồn treo cột buồm ". Lòng có ái ngại thật nhưng cầu mong sao đứa học trò này luôn may mắn.
- Trợ này.
- Dạ
- Vợ chồng phải tin yêu và nhường nhịn lẫn nhau mới bền chặt được. Thầy cầu mong em an lành và hạnh phúc.
- Em nghe lời và cảm ơn thầy.
Mắt nó ngấn nước. Trợ nhà nghèo nên không đi học. Xây dựng gia đình như thế cũng tốt rồi. Tôi đưa con cho em ẵm rồi đi ra nhà Huyến.
Tôi đến cổng thì con chó chạy ra sủa rân lên. Một người đàn bà bước ra.
- Trời! Thầy Châu. Thầy ra hồi nào?
- Dạ mới sáng nay.
-Huyến ơi! Thầy con tới thăm nè.
Huyến mừng rỡ chạy ra nhìn tôi đăm đăm. Tôi biết cái nhìn đó biểu đạt gì.
- Không chào thầy sao?
- Dạ em chào thầy. Em mừng quá nên...
- Chị cho phép hai thầy trò xuống biển nói chuyện nhé.
- Dạ được. Đi với thầy đi con!
Tôi và Huyến xuống biển đã thấy đông người. Ngồi chỗ cũ ngày nào mấy thầy trò tụ tập ăn kẹo và nghe kể chuyện cổ tích. Gió biển mát lành, những bông rau muống tim tim rung rinh trong gió. Ánh trăng sáng tỏ mặt người. Huyến ngắt lá rau muống biển và cứ xé nhỏ ra.
- Em giờ khác xưa quá!
- Khác gì hở thầy?
- Em sắp là một cô gái xinh đẹp rồi.
Mặt em ửng đỏ hơi cúi xuống và hai tay cứ vân vê tà aó. Tôi bỏ em ngồi đấy để vào quán mua kẹo như ngày xưa thầy trò cùng ăn. Tôi hỏi chuyện học hành, chuyện bạn bè ra sao.
- Em biết thầy ước muốn gì không?
- Dạ không.
- Thầy muốn khi các em có chồng, có vợ thì đến nhìn mấy em mặc áo cô dâu và chúc phúc cho các em.
- Em cũng không biết nữa.
- Sao lại không biết chứ? Em sẽ có một gia đình hạnh phúc mà. Hãy tin lời thầy nói. Thôi ta về.
Đến cổng. Tôi chìa tay ra.
- Thầy trò mình bắt tay tạm biệt. Chúc em toại nguyện.
Tôi quay lưng đi thì nghe: "Thầy ơi!". Tôi nhìn em mĩm cười:
- Thôi vào nhà ngủ đi, khóc làm gì. Thầy trò mình còn gặp lại mà. Mai thầy đi sớm, cho thầy gửi lời chào mẹ em.
Tôi bước nhanh về nhà chị hai Lực, mặc Huyến đứng đấy dõi theo. Sáng sớm, tôi ra ghe đã thấy Huyến đứng cạnh cây dừa sát biển. Tôi giả vờ không biết. Ghe xa dần xa dần...
Mười mấy năm không nhớ nữa,tôi đi gieo lúa vụ về. Có lẽ tôi bị say nắng nên đầu ong ong như bầy ong vỡ tổ nên chẳng cần rửa ráy, nhét cái bao và thúng vao giỏ xe, vác trang lên vai đạp vội về nhà để uống ly nước chanh cho đỡ mệt. Tới gần giữa làng Tân Hưng thì một xe máy chạy tới rồi dừng lại. Cô gái xuống xe và bước ngược về phía tôi.
- Dạ cho em hỏi thăm... Trời! Thầy.Thầy còn nhớ em không?
Nói rồi em chụp tay tôi đầy bùn non. Tôi xuống xe.
- Làm sao thầy quên học trò mình được. Huyến mà.
- Thầy còn nhớ tên em sao?
- Nhớ chứ. Em đi đâu vậy?-
- Dạ đi đám cưới. Anh ơi lại đây!
- Chồng em phải không?
- Dạ
- Vậy là ước muốn của thầy không thành. Thầy xin lỗi không đến để chúc phúc em được.
- Thầy có lỗi gì đâu. Lỗi ở em.
Anh thanh niên tôi. Tôi cất tiếng:
- Chào em. Tôi là thầy giáo cũ của Huyến. Chúc mừng các em.
- Em chào thầy.
- Thầy Châu mà em từng kể anh nghe.
Một xe cộ bò chở rơm đang đi tới. Tôi bảo chồng Huyến:
- Em lại dắt xe vào để cộ nó mang.
Còn lại tôi và em Huyến đứng bên đường. Tôi gỡ tay em ra khỏi tay tôi rồi lấy cái mũ đang đội trên đầu lau bàn tay xinh xắn và trắng trẻo của em.
- Thầy xin lỗi vì làm tay em lấm bùn. Chạy một đoạn nữa là tới ngã ba sẽ gặp đám cưới. Vào rồi em xin nước rửa tay nhé. Thầy rất vui gặp lại em và chúc em luôn an vui. Em tới để chồng em chờ.
- Thầy ơi...!
- Đừng khóc! Khóc sẽ làm trôi lớp trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp. Lòng thầy bao giờ cũng có hình ảnh của các em. Thôi em đi đi.
Huyến lên xe và luôn ngoái đầu nhìn tôi. Tôi thấy mình xúc động và rưng rưng vì lớp học trò đầu tiên đã trưởng thành. Tôi móc thuốc lá ra hút. Thuốc hôm nay sao ngon đến thế. Tôi mỉm cười vì lòng vui.
Kỉ niệm năm học đầu tiên 1978-1979.
C.Đ
CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com
Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét