Stephen Crane (1871 – 1900) là một tiểu thuyết gia, nhà thơ và nhà văn viết truyện ngắn người Mỹ. Ông được coi là một trong những nhà văn tiêu biểu của trường phái hiện thực Mỹ, các tác phẩm của ông được ghi nhận là đánh dấu sự khởi đầu của Chủ nghĩa Tự nhiên (Naturalism) hiện đại Mỹ. Ông nổi tiếng nhất với các tiểu thuyết "Maggie: A Girl of the Streets" (Maggie: Cô gái đường phố) (1893) và "The Red Badge of Courage" (Huy hiệu Đỏ của Lòng Dũng Cảm) (1895) cùng các truyện ngắn như The Open Boat, (Chiếc Thuyền Biển Mở), The Bride Comes to Yellow Sky (Cô Dâu đến thị trấn Yellow Sky và The Blue Hotel (Khách sạn Xanh).
Sinh ra tại Newark, New Jersey, Crane là con út trong gia đình 14 người con. Đam mê viết lách của ông được truyền cảm hứng từ chính gia đình: cha ông, một mục sư Methodist, và mẹ ông, một phụ nữ mộ đạo quan tâm đến các vấn đề xã hội, đều là những người viết các bài báo tôn giáo, và hai trong số những người anh em của ông là phóng viên báo chí.
Những năm cuối đời của Crane đầy hỗn loạn và bi kịch. Sự khác biệt và lòng trắc ẩn của ông đối với những người khốn khổ đã khơi dậy những tin đồn độc địa và những lời vu khống ông nghiện ma túy và thờ Satan khiến nhà văn khó tính này phẫn nộ. Danh tiếng của ông với tư cách là một nhà văn chiến tranh, mong muốn kiểm chứng những phỏng đoán của mình về tâm lý chiến đấu, cùng sự đam mê tìm hiểu về cái chết và nguy hiểm đã đưa ông đến Hy Lạp, sau đó là Cuba với vai trò phóng viên chiến tranh. Bí mật thành công của Crane với vai trò phóng viên chiến tranh, nhà báo, tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn và nhà thơ nằm ở khả năng tạo ra những căng thẳng giữa các yếu tố đối lập: giễu nhại và thương cảm, ảo tưởng và thực tế, hay niềm hy vọng mâu thuẫn với tuyệt vọng. Crane là một nhà văn tài ba và bậc thầy trong việc sử dụng những hiệu ứng đối nghịch này.
BỐN GÃ ĐÀN ÔNG TRONG HANG ĐỘNG - Stephen Crane
Đan Ngọc dịch
Trăng treo mình tạm nghỉ trên một ngọn thông cao vút phía đỉnh đồi. Ngay trước đống lửa trại, một người đàn ông nhỏ bé đang thao thao bất tuyệt trước những người trong đoàn. Cuối bài phát biểu, anh ta kết luận: Hãy thử điều tra thứ này, khi trở về thành phố, biết đâu chúng ta sẽ có một câu chuyện tuyệt vời để kể.
Những người khác hoàn toàn bị thuyết phục. Anh ta quyết tâm khám phá cái hang bởi nó cứ há hốc chiếc miệng đen ngòm về phía anh ta. Bốn người đàn ông mỗi người cầm theo một cây đuốc thông rực lửa, leo qua những tảng đá lớn để xuống đồi. Trong một bụi cây trên sườn núi có một lỗ nhỏ nằm nghiêng. Họ dừng lại bên cạnh nó.
Giờ thì thế nào? Người đàn ông nhỏ bé lên tiếng. Cả đám nhao nhao tranh giành vị trí đi cuối và người đàn ông nhỏ bé bị dồn vào thế. Dù cố hét lên từ phía dưới giải thích rằng nếu gã to béo kia đi ngay phía sau, anh ta sẽ bị nút lại, cuối cùng, việc duy nhất anh ta có thể làm chỉ là ngoái đầu qua vai buông một lời chửi rủa rồi bò vào cái lỗ. Những người còn lại dè chừng theo sau. Một lối đi nhỏ, nền đất bùn ẩm ướt với những viên sỏi, những bức tường rêu nhầy nhụa, trơn và dốc xuống. Bên trong hang, những ngọn đuốc trở thành vật trung gian giữa ngọn lửa đỏ và khói đen.
- Này! Gã đàn ông nhỏ bé kêu lên, người cảm thấy khó thở và không thoải mái, quay lại thôi. Những người còn lại không ai có can đảm quay đầu. Họ đang là người đi cuối. Gã to béo ngay phía sau đẩy anh ta đi tiếp, anh ta chửi thề và thận trọng tiếp tục bò. Những thứ lủng lẳng trên trần hang ẩm ướt, gồ ghề như chực chờ rơi xuống ngay những chiếc cổ trần trụi của mấy gã đàn ông. Dưới tay họ, nền đất ẩm ướt như một sinh vật sống đang ngọ nguậy. Khi gã đàn ông nhỏ bé cố đứng thẳng lên, trần hang lại ép anh ta xuống. Những nút tròn và đầu nhọn nhô ra, đâm vào anh ta. Trong tình trạng quần áo ướt đẫm, lấm bùn, mắt bị khói che phủ, anh ta cố gắng xuyên qua bóng tối dày đặc luôn ngự trị đằng trước ngọn đuốc.
- Mọi người, hãy quay lại thôi, anh ta kêu lên. Vừa đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy một ánh sáng le lói run rẩy trong bóng tối mờ ảo trước mặt.
- Ha! Ở đây có một lối ra khác. Anh ta nói.
Lối đi bị cua đột ngột. Anh ta đưa một tay sờ soạng quanh góc cua, tuy không thấy gì nhưng lại phát hiện ra lối dẫn nhỏ đó bất ngờ dốc xuống một ngọn đồi. Từ phía dưới hắt lên một tia sáng màu vàng. Anh ta vặn mình một cách đau đớn, quay chân xuống trước. Những người khác làm theo.Tất cả đều thận trọng. Những hòn đá như những kẻ phản bội lăn ra khỏi chân anh ta và gầm lên như sấm bên dưới, những viên đá nhỏ hơn thì bị những gã phía trên đạp vào làm cho lung lay và rơi xuống trúng lưng anh ta. Kiếm được một chỗ kê chân vững chắc, anh ta quay nửa người lại, chửi thề inh ỏi vào những gã đồng hành vì sự vụng về và bất cẩn. Gã to béo ngồi trên cao phía sau đoàn, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Khí độc và khói từ bốn ngọn đuốc thông đã ngấm vào máu hắn. Những vụn than hồng cùng những tia lửa bắn tới tấp vào mắt và tóc hắn. Sự dừng lại của anh ta khiến hắn tức giận.
- Đi tiếp đi, thằng ngu! Hắn hét lên. - Đồ yếu đuối, mày đang sợ chứ gì.
- Ha! Anh ta đáp lại. - Xuống đây và tự mà đi tiếp, đồ ngu!
Gã to béo run người lên vì tức giận. Hắn cúi xuống. Thằng ngớ ngẩn - Đột nhiên, hắn bị giật ngửa do một chân bị văng ra ngoài, rồi va vào người phía trước và phía dưới. Rõ ràng, gây lộn trên một đoạn dốc trơn trượt không mang lại điều gì tốt đẹp, nhất là khi không biết thứ gì đang đợi ở bên dưới. Gã to béo, do mất đi chỗ bám một bên chân, liền lảo đảo lao về phía trước. Người hắn đập vào gã kế bên, khiến người này húc tiếp vào người đằng sau nữa. Cuối cùng, tất cả cùng ngã nhào vào người đàn ông nhỏ bé đang không ngừng chửi rủa.
Họ cuộn thành một khối, trượt dài trên nền đất trơn trượt và nhớp nháp của lối đi. Hang đá hẳn phải rung lắc dữ dội bởi cú lao ình ình của một tảng người xoắn lại với nhau kèm theo những tiếng hét thất thanh. Ngọn đuốc tắt phụt bởi những cú tấn công dồn dập vào gã đàn ông nhỏ bé. Những nhà thám hiểm bị cuốn đi trong bóng tối mịt mù không biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Gã đàn ông nhỏ bé tưởng mình đang lao xuống địa ngục, nhưng ngay cả trong cơn vật lộn, anh ta vẫn cắn xé và cào cấu những gã còn lại vì cho rằng đây là lỗi của họ. Cả đám người cuộn xoáy rơi tự do khoảng hơn sáu mét, rồi đáp xuống một mặt phẳng khô ráo dưới ánh sáng vàng rực của những ngọn nến. Đám người tách ra và nhìn nhau.
Bốn người đàn ông nằm vật ra thành một đống trên sàn một phòng họp màu xám. Một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy ở góc phòng, khói bay lên và biến mất qua một vết nứt trên tường. Một góc khác là chiếc giường được lót bằng những cành linh sam đã phai màu cùng hai tấm chăn. Đồ dùng nấu ăn và quần áo vương vãi xung quanh, có thêm vài cái hộp và một thùng rượu. Cả bốn gã chẳng mấy quan tâm đến những thứ đó. Gã to béo không chửi người đàn ông nhỏ bé và người đàn ông nhỏ bé cũng không chửi thề vu vơ nữa. Những đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào chính giữa căn phòng bằng đá. Giữa căn phòng đặt một phiến đá xám khổng lồ, được đẽo vuông vức như một bàn thờ. Bên trên có ba ngọn nến được thắp trong những chiếc cốc thiếc treo lủng lẳng từ trần xuống. Trước bàn thờ, một người đàn ông đang đứng, những ngón tay vàng vọt kẹp chặt hình như một bộ sách nhỏ. Ông ta trông vô cùng xanh xao trong chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô màu nâu thường thấy của những người nông dân hoặc những gã chăn bò. Phần còn lại của trang phục là một đôi ủng cao cổ. Một bộ râu màu xám, dài từ cằm xuống. Ông ta nhìn những gã đàn ông chằm chằm bằng đôi mắt rực lửa sáng quắc, người bất động. Như bị thôi miên, lưỡi xẻ ra làm đôi, máu lạnh ngắt, họ đứng dậy. Ánh nhìn sắc lẹm của vị ẩn sĩ lướt chậm rãi qua từng người và dừng lại ở khuôn mặt của gã đàn ông nhỏ bé. Cái nhìn như thiêu đốt. Anh ta co rúm lại và gập người xuống như chiếc lá khô nằm dưới tấm kính. Cuối cùng, vị ẩn sĩ hằn giọng, nói chậm rãi. Đó thực sự là giọng nói của một cái hang, lạnh lẽo, trang nghiêm và ẩm ướt.
- Đến lượt anh đặt cược, ông ta nói.
- Sao cơ? Anh ta hỏi.
Vị ẩn sĩ nghiêng bộ râu của ông ta và cười một điệu cười như tiếng la hét của ma cà rồng trong dông bão hoặc tiếng lạch cạch của những viên sỏi trong hộp thiếc. Thịt của những vị khách như sắp róc ra khỏi xương. Họ bám chặt lấy nhau và liếc nhìn qua bả vai của nhau đầy sợ hãi. Họ thì thầm.
“Một con ma cà rồng!” một người kêu lên.
“Một con quỷ!” người khác nói.
“Một thầy phù thuỷ trước lễ tế thần,” người thứ ba thì thầm.
“Bóng ma của một pháp sư Aztec,” người đàn ông nhỏ bé lên tiếng.
Khi họ nhìn, khuôn mặt bí ẩn đó biến sắc. Da mặt ông ta nhợt nhạt làm nền cho đôi mắt rực lên, trông như những nốt mụn nhọt bị sưng đỏ, chừng muốn thiêu rọi người đàn ông nhỏ bé. Ông ta gằn giọng thành tiếng hú dữ tợn. "Đến lượt anh đặt cược!" Với động tác nhanh như một con báo, ông ta rút ra con dao dài, mỏng và tiến tới, khom người. Hai con chó săn trông như xác chết xuất hiện từ hư không, cau có gầm gừ, hung hăng chồm vào chân người đàn ông nhỏ bé. Những người còn lại rung bần bật đẩy hắn về phía trước. Hắn lẩy bẩy cho tay vào túi.
- Bao nhiêu? Hắn nói rồi liếc nhìn lưỡi dao sáng bóng với ánh mắt run rẩy.
Những nốt mụn nhọt mờ dần.
- Ba đô la, vị ẩn sĩ nói, giọng trầm vang vọng khắp các bức tường và lối đi, như đánh thức những linh hồn đã chết từ lâu bằng giọng nói. Gã đàn ông nhỏ bé run rẩy lấy ra một cuộn tiền trong một cái túi và đặt ba tờ một đô lên tảng đá giống như bàn thờ. Lão ẩn sĩ nhìn bộ sách nhỏ trong tay mình với ánh mắt tôn kính. Đó là một bộ bài.
Dưới ánh sáng của ba ngọn nến lắc lư, trên phiến đá giống như bàn thờ, lão ẩn sĩ với bộ râu xám và người đàn ông nhỏ bé trông thật khốn khổ cùng chơi bài poker. Ba gã còn lại co rúm ở một góc, nhìn trân trân bằng những cặp mắt hoảng sợ. Trước mặt họ, hai con chó xác sống đang liếm láp đôi môi đỏ của chúng. Nến cháy gần hết, bắt đầu chập chờn. Ngọn lửa ở góc phòng đã tắt lịm. Cuối cùng, ván bài đi đến hồi kết, người đàn ông nhỏ bé đặt bài xuống và run rẩy nói:
- Lần này tôi không theo cược được nữa, thưa ông. Tôi hết sạch tiền rồi.
- Cái gì? Lão ẩn sĩ gào lên. - Không cược! Kẻ phản bội hèn hạ! Chó chết! Ta có bốn con hậu, đồ khốn! Giọng ông ta trở nên hùng hổ đến mức không thể lọt qua cổ họng. Ông ta nghẹn ngào vật lộn với lá phổi của chính mình trong giây lát. Rồi dồn sức mạnh của toàn thân vào một từ: Xéo!
Người ông ta rung lên, giơ ngón tay vàng khè chỉ vào một vết nứt lớn trên tảng đá. Người đàn ông nhỏ bé rú lên và lao về phía nó. Những gã còn lại mới trước đó còn đông cứng như đá chợt cảm thấy máu trong người đang lưu thông trở lại. Với những bước nhảy lớn, họ lao theo sau người đàn ông nhỏ bé. Sau một phút vật lộn, ngã nhào và đẩy nhau, họ đã ra đến nơi có không khí thoáng đãng. Họ hộc tốc leo lên trại của mình bằng những cú bật liên tiếp.
Bầu trời phía đông vàng rực một màu. Còn phía tây, bước đi của màn đêm in hằn trên những thân cây thông. Ngồi trước đống lửa trại đã được nhóm lại của họ là John Willerkins, người hướng dẫn.
- Xin chào! Anh ta hét lên khi họ đến gần. - Các anh đã sẵn sàng đi săn hươu chưa?
Không một tiếng trả lời, họ dừng lại, thì thầm bàn bạc với nhau. Cuối cùng, gã to béo tiến lên.
- John, hắn hỏi, anh có biết điều gì lạ thường trong cái hang ở dưới không?
- Có chứ, Willerkins nói ngay lập tức, Tom Gardner.
- Cái gì? Gã to béo hỏi.
- Tom Gardner.
- Thế nào?
- À thì, Willerkins nói chậm rãi, miệng rít từng hơi thuốc, ra vẻ nghiêm trọng, Tom Gardner từng là một người đàn ông gia đình, sống ở vùng đất này trong một trang trại nhỏ. Anh ta thường xuyên lên thành phố. Một lần, anh ta đã đặt cược ở một trong những sòng bạc và rất nhanh sau đó bị tán gia bại sản. Cuối cùng, anh ta trở về nhà, thông báo với gia đình rằng mình đã bán hết trang trại và tất cả những gì mình có trên đời. Không lâu sau, vợ anh ta qua đời. Tom phát điên, và sau đó...
Lời kể bị cắt ngang bởi người đàn ông nhỏ bé, giờ đây như bị quỷ ám. Tôi sẽ không quan tâm đến tên cướp biển da đỏ, râu xám, già nua đáng ghét đó nếu hắn để lại cho tôi một số tiền đủ để tôi về nhà, hắn hét lên phẫn nộ. Gã to béo nhìn người đàn ông nhỏ bé một cách bình tĩnh và đầy mỉa mai.
- Ồ, thế thì, hắn nói, chúng ta có thể kể một câu chuyện tuyệt vời khi quay về thành phố sau khi điều tra thứ này.
- Quỷ tha ma bắt, người đàn ông nhỏ bé đáp.
Đan Ngọc dịch
CÁCH NHẬP COMMENT TRÊN HƯƠNG QUÊ NHÀ
Đầu tiên, nhấp chuột vào ô Nhập nhận xét của bạn rồi viết comment. Viết xong, nhấp chuột vào ô Tài khoản Google. Sau đó nhấp chuột vào Tên/URL thì sẽ hiện ra 2 ô. Ô phía trên, ghi Họ và tên của bạn. Ô phía dưới, ghi dòng chữ:huongquenha.com
Cuối cùng, nhấp chuột vào ô Tiếp tục và nhấp chuột tiếp vào ô Xuất bản là xong. (Nếu bạn đã có sẵn Tài khoản Google, thì sau khi viết comment, chỉ cần nhấp chuột vào ô Xuất bản là thành công)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét