Nhà thơ Ngưng Thu
Ơ LẠ MÂY TRẮNG VÔ TÌNH
Tia nắng rớt
chạm ngày mưa
hoá cầu vồng bảy sắc vừa lung linh.
Ơ lạ
mây trắng vô tình
hồn thu đang vắt vẻo trên cánh đồi.
Anh...
không thương nhớ thì thôi
đừng say sắc biếc hương trời không em.
Nắng vỡ
nắng vỡ bên thềm
anh đừng ngoái lại
đừng len lén nhìn.
Hoàng hôn đổ
bóng trăng nghiêng
mặc thơ anh bổng bay triền tương tư.
Em ngồi mơ khúc niệm từ
hát lời phong nguyệt tâm như tịch huyền.
Thời gian vọng khúc vô biên
vần thơ cất tiếng
chạm miền lặng im.
Ơ lạ
mây trắng
vô tình.
VÀ TA MỘT SÁNG CẢM VỜI
Buổi sáng
nhặt được cọng thơ buồn đã cũ
ẩm rêu phong in dấu một thời
bên vườn tiếng chim khuyên vẫn hót
một thoáng vời cảm lắng xa xôi.
Buổi sáng
một cơn mưa nhẹ về qua ngõ
ly cà phê sóng sánh nỗi niềm
gặp gương mặt hằn hoen màu đắng
chợt thấy lòng từ mẫn vẹn nguyên.
Buổi sáng
từng động niệm hoang miên
biết mùa đi
biết mùa trở lại
sá gì lợi danh
vòng lăn mị ảo
giữa hai lằn sanh tử sát na.
Buổi sáng
lòng chợt cảm vời ra
tia nắng nhảy nhót quanh đời đắm
ngoài kia vẫn màu trời xanh thẳm
nốt nhạc mùa bung tiếng ngân nga.
SOI BÓNG NHỚ THANH TÂN
Có vết tương tư len qua buổi chiều bên kia
có tiếng ca ai cất lên sánh màu mùa thu
nỗi nhớ được cất giấu trong ngàn nỗi nhớ ngày xưa
chiều nay ngồi dậy
nâng phím đàn
rồi ngân.
Nghe bầu trời đang như cái chảo khổng lồ đen ngòm sắp ụp xuống bãi cỏ
bãi cỏ úa từ ngàn năm trước
mùa hạ hờn dỗi cơn nắng quái đã rắp tâm hành hạ màu xanh
nhưng vì bài thơ có anh
cơn mưa chiều nay rất đẹp.
Cơn mưa chiều nay rất tuyệt
trong tưởng tượng em
nét vẽ của anh có em cuộn mình cong con sâu chiếu nhỏ
ôi chiếc chăn bông
chiếc chăn bông nghe mưa rỏ đều trên mái
nỗi nhớ lại bò ra
trên vũng mưa vừa đọng
soi bóng mình thanh tân?
N.T
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét